Loại người này sẽ đi rất xa.
Tuy rằng Ninh Yên không muốn xen lẫn vào, nhưng mà đưa phương pháp chế tạo cho Nghiêm Lẫm, đây cũng là một công lao lớn sao lại không tranh thủ chứ?
Đưa cho người khác vậy không bằng đưa cho người trong nhà đi lập công.
Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên về phòng nghỉ ngơi một lát, đi đến nửa đường lại nhìn thấy một màn khôi hài.
“Chị, giúp em đi mà, em tuyệt đối sẽ không ly hôn, từ trước đến nay Bảo Thành nghe lời chị nói nhất.” Người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin vậy là lại là Vương Thải Hoàng, ngày xưa là thiên nga đứng dưới ánh sáng cầu vồng bây giờ lại xám xịt, sắc mặt vàng như nến, cực kỳ gầy gò.
Liễu Thanh Thanh vừa bực mình vừa tức giận, lại không đẩy được đôi tay của Vương Thải Hoàng ra: “Cô đứng lên trước rồi nói, có chuyện gì nói đàng hoàng.”
Vương Thải Hoàng đã sinh một đứa con, nhưng không qua bao lâu lại chết non, Liễu Bảo Thành trách cô không chăm sóc con trai cho tốt, Vương Thải Hoàng lại trách hắn không có bản lĩnh, trơ mắt nhìn cô phải chịu bị bắt nạt mà không ra mặt cho cô ta, làm cô cả ngày đều buồn bực, không sinh ra được đứa con khỏe mạnh.
Hai người khắc khẩu không thôi, tình cảm càng ngày càng kém.
Liễu Bảo Thành vốn là tên si tình mù quáng, nhưng sau khi nhan sắc của Vương Thải Hoàng dần giảm xuống, lại còn bại lộ ra tính cách thật thì ấn tượng tốt đẹp đều bị phá.
Vương Thải Hoàng vừa khóc vừa nháo, đã sớm không còn sự kiêu ngạo tự tin như trước.
“Vậy chị phải đồng ý với em.”
Liễu Thanh Thanh vốn dĩ ngay từ đầu đã chướng mắt cô ta, là do Liễu Bảo Thành khăng khăng muốn cưới về, không dễ dàng gì bây giờ em trai mới nghĩ thông suốt, vậy không còn gì tốt bằng.
Nhưng ở đây quá nhiều người vây xem, bà cũng phải quan tâm đến hình tượng: “Em và Bảo Thành nói chuyện lại đàng hoàng đi, một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có cái gì mà không nói chuyện giải quyết được?”
“Anh ấy thay đổi rồi.” Bộ mặt Vương Thải Hoàng lộ vẻ dữ tợn: “Anh ấy có người mới, nếu anh ấy khăng khăng đòi ly hôn em lập tức đi tố cáo anh ta vứt bỏ người vợ từ thuở nghèo khó.”
Mặt của Liễu Thanh Thanh tái cả lại, làm vậy là muốn hủy hoại Bảo Thành.
Liễu Bảo Thành là binh lính ban bếp núc tầng thấp nhất, bị gắn vào tội danh như vậy bà cũng không thể giữ nổi hắn.
Bà đang vô cùng tức giận lại nhìn thấy Ninh Yên đang đứng cách đó không xa, trong mắt xuất hiện một tia sáng: “Ninh Yên, cô tới nói xem, việc này nên giải quyết như thế nào?”
Hiện giờ bà đã phải lui về tuyến hai, tạm giữ chức đợi ở trong nhà, vấn đề là bà còn chưa tới tuổi để về hưu đâu.
Đã nếm qua hương vị của quyền lợi, sau đó lại mất đi, loại cảm giác chênh lệch này quá lớn.
“Liên quan gì đến tôi.” Ninh Yên không cho bà một chút mặt mũi nào: “Chuyện xấu nhà mấy người vẫn còn chưa giải quyết xong sao?”
Nghiêm Lẫm nắm tay cô, mắt nhìn thẳng: “Đi thôi, em cũng mệt rồi, về nhà nằm một lát anh đi nấu đồ ngọt cho em uống.”
Lực chú ý của Ninh Yên lập tức bị dắt đi: “Đồ uống ngọt gì?”
“Canh nấm tuyết táo đỏ.” Nghiêm Lẫm biết cô rất thích uống.
Đôi mắt Ninh Yên sáng lên, gấp không chờ nổi đi về phía căn phòng.
Hai người đi qua như cơn gió, lại giống như là một viên gạch ném vào mặt hồ tĩnh lặng nổi lên từng gợn sóng.
Vương Thải Hoàng nhìn đôi nam nữ đã đi xa, đôi mắt uất hận đỏ như máu, đều trách bọn họ hết!
Đáng tiếc hiện giờ cô đã không thể với tới bọn họ, muốn trả thù nhưng lực bất tòng tâm.
Liễu Thanh Thanh càng thất bại thảm hại hơn, cái tên Ninh Yên đã là tâm ma của bà, nhưng hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của bà là chồng và con gái đều yêu thích Ninh Yên.
Bà cảm giác như cả thế giới này đều đang phản bội lại bà.
Tâm thái của hai người đều có vấn đề, không lâu sau Vương Thải Hoàng và Liễu Thanh Thanh trong một lần khắc khẩu đánh nhau và chọc mù một con mắt của Liễu Bảo Thành.
Liễu Bảo Thành xuất ngũ, Vương Thải Hoàng ngồi tù, hai người ly hôn, hoàn toàn kết thúc đoạn nghiệt duyên này.
Còn Liễu Thanh Thanh chịu phải đả kích lớn, bệnh tật không dậy nổi, tinh thần đều trở nên có vấn đề.