Có điều Đường Tam Phong không ly hôn với bà, mà là đưa bà vào trong viện điều dưỡng, đưa đứa con gái không có ai chăm sóc chuyển đến học trong trường học của tập đoàn Cần Phong.
Bên đó có ký túc xá trung học, thật ra Đường Tiểu Mẫn không sợ người lạ, tính cách lại rất thoải mái, thường xuyên đi đến Ninh gia ăn ké cơm, Dương Liễu và dì Tĩnh đều rất thích cô bé, ở chung cũng không tồi.
Ninh Yên nể mặt của Đường Tam Phong, cũng chăm sóc Đường Tiểu Mẫn cẩn thận, vốn dĩ Đường Tiểu Mẫn rất sùng bái cô nên bây giờ lại càng thích dính lấy cô hơn.
Đương nhiên, những cái đó là chuyện sau này.
Ninh Yên an an ổn ổn nằm ngủ ở trên giường, chờ đến khi cô tỉnh dậy không chỉ có thể uống canh nấm tuyết, còn có bánh thịt bò nóng hôi hổi, canh thịt bò, bánh trôi nhỏ để ăn.
Ninh Yên tùy ý buộc tóc lên, khuôn mặt nhỏ vừa mới tỉnh ngủ đỏ bừng: “Lấy ở đâu ra đây?”
Trong phòng ở bên chỗ quân doanh này chỉ có một cái nồi điện hầm, là cô nhờ người mang từ nước ngoài về, hiện tại trong nước vẫn còn chưa sản xuất loại hàng này, sau khi mua về một cái đưa đến phòng nghiên cứu còn một cái để cho nhà mình dùng.
Hầm chút canh khá tốt, ngày thường Nghiêm Lẫm đều ăn ở nhà ăn.
Nghiêm Lẫm yên lặng nhìn cô một cái rồi nói: “Nhóm quân tẩu tặng cho em ăn.”
Ninh Yên có hơi mờ mịt, cái gì cơ?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Nghiêm Lẫm đi ra mở cửa, một vị quân tẩu bưng một chén thịt viên chiên đứng ở trước cửa: “Tôi mới vừa chiên xong, đưa cho Ninh tổng ăn đi, Ninh tổng còn đang ngủ sao? Chờ cô ấy tỉnh ngủ thì hâm nóng lại ha.”
Thanh âm đè xuống thật nhỏ, sợ đánh thức người đang ngủ ở bên trong, Nghiêm Lẫm đứng chắn ở cửa, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi thôi, hắn không muốn để cho người khác phá hư thời gian bên nhau của hai vợ chồng bọn họ đâu.
Người này vừa mới đi, cửa còn chưa kịp đóng lại đã có một người khác đến, thật trùng hợp, cũng là nói đưa cho Ninh Yên ăn.
Ninh Yên nhìn một bàn đầy thức ăn, trợn mắt há hốc mồm.
Cô có là heo cũng không ăn hết nhiều đồ ăn như vậy.
“Đây đều là tâm ý của người ta.” Nghiêm Lẫm sờ sờ đầu của cô: “Đi rửa tay rồi lại đây ăn đi.”
Ninh Yên ngoan ngoãn đi rửa sạch tay, bốc một viên thịt chiên ném vào trong miệng, bên ngoài rất giòn: “Em còn cho rằng lúc đi vào đây không có ai nhìn thấy đó, ừm thịt viên này nén rất chặt thịt, một chén thịt này hẳn là ăn hết mấy tháng lương của bọn họ rồi, đợi lát nữa đưa chút phiếu thịt qua cho họ đi.”
Hầu như cô không qua bên này bao giờ, không giao tiếp gì cùng mọi người cả, nhưng mỗi quân tẩu ở đây đều đi làm ở trong tập đoàn Cần Phong, con cái thì gửi qua đi học ở trong trường học của tập đoàn Cần Phong nốt.
Ở xa cũng không sao cả, có thể vào ký túc.
Trong quân doanh cũng có trường học, nhưng chất lượng và hoàn cảnh dạy học không thể nào so sánh với tập đoàn Cần Phong được.
Nghiêm Lẫm không thể nhịn cười hỏi: “Chị Quý năm trước được bình chọn là công nhân ưu tú, nghe nói mỗi tháng đều được thưởng hai cân thịt phải không?”
Ninh Yên là người lập ra quy tắc, cô nắm rõ nhất mấy cái đó: “Đúng vậy, công nhân ưu tú đều sẽ có khen thưởng.”
Thưởng cái gì cũng không có lợi ích thực tế bằng thưởng thịt heo.
Mọi người đều vì phần thưởng này mà nỗ lực rất nhiều.
Tập đoàn Cần Phong có tiếng là có phúc lợi tốt, là mục tiêu hướng tới của vô số người.
Nghiêm Lẫm cười nói: “Em không biết rồi, hiện tại nhóm quân tẩu đều đã rất mạnh mẽ, cãi nhau với chồng cũng có tự tin hơn nhiều, trước kia gặp phải chuyện bất công chỉ có thể nhịn, hiện tại ấy à, nói một câu tôi cũng có thể kiếm tiền, không phải dựa vào ông nuôi, dựa vào cái gì tôi phải chịu tủi nhục, ông bắt nạt tôi thì tôi đi tìm công hội tập đoàn của chúng tôi chống lưng.”
Hắn nói theo giọng điệu những người kia: “Ninh tổng của chúng tôi đã nói, nam nữ bình đẳng, hôn nhân tự do, ông không tốt với tôi thì tôi sẽ không sống cùng ông nữa.”
Ninh Yên không nhịn được cười ha ha, sự nỗ lực của cô không hề uổng phí: “Đám đàn ông chắc hận chết em đi, có điều không sao cả, phụ nữ đều sẽ yêu quý em.”