[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1123

Chương 1123 -
Chương 1123 -

Sáng sớm Ninh Yên đã nghe thấy một tin tức xấu: “Ninh tổng, không thấy Trần Tu đâu nữa.”

Ninh Yên hơi sửng sốt: “Đã tìm hết các ngóc ngách chưa?”

Phản ứng đầu tiên của cô vậy mà không phải là lo lắng, mà là có một cảm giác rốt cuộc mọi chuyện đã đến rồi, cảm giác đã biết trước tất cả.

Nhân viên quản lý heo xa đầu đổ đầy mồ hôi: “Đã tìm, tìm toàn bộ heo xá rồi, không tìm thấy người đâu.”

Ninh Yên chau mày: “Việc này không cần phải kinh động đến những người khác, tìm lặng lẽ thôi.”

“Được.”

Ninh Yên lập tức liên hệ với người giám thị hắn, việc này có chút không hợp lý.

Sắc mặt của Trương Ái Dân cực kỳ kém, chơi trò mất tích ở dưới mí mắt của hắn, đây là do hắn thất trách.

Hắn còn đặc biệt sắp xếp người trong đội theo dõi chặt chẽ Trần Tu suốt 24 giờ, cùng nhau đi làm, cùng ở chung trong một cái ký túc xá, theo sát như hình với bóng.

“Ngày hôm qua không có một chút khác thường nào, 11 giờ đi ngủ, buổi sáng hôm nay hắn và bạn cùng phòng của hắn đều không thấy đi làm, lúc tổ trưởng đi tìm mới phát hiện không thấy hắn đâu, bạn cùng phòng của hắn thì đang bị hôn mê.”

Ninh Yên biết bạn cùng phòng mà hắn nói cũng là người đã tiếp nhận qua những huấn luyện đặc thù, vậy mà chạy thoát? Có cảm giác hơi không thể tin nổi: “Bị trúng chiêu gì sao?”

“Đúng vậy, trúng phải thuốc mê.” Chuyện này thật đáng sợ, thử nghĩ một người luôn bị giám thị có thể lấy được thuốc mê, trong một giây lại làm cho người bên cạnh bất tỉnh…

Ninh Yên xoa xoa giữa chân mày, có chút đau đầu: “Theo suy đoán của ông là mất tích từ khi nào? Người đã rời khỏi phạm vi của tập đoàn Cần Phong hay chưa? Có sự giúp đỡ hay không? Hắn rời đi bằng cách nào?”

Sau khi Trương Ái Dân tiếp nhận chuyện này cô liền không còn chú ý nhiều đến Trần Tu nữa, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Liên tiếp bốn câu hỏi, Trương Ái Dân lại không trả lời được câu nào.

Ninh Yên thở dài một hơi: “Vì sao hắn lại lựa chọn chạy đi ngay lúc này? Rõ ràng hắn có thể rời đi một cách quang minh chính đại, đồng chí Trương, tôi có một dự cảm không tốt lắm.”

Việc này có điểm kỳ quặc, càng cân nhắc càng thấy không bình thường.

Trương Ái Dân cũng nhạy bén ý thức được điểm này, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây?

Rất nhanh sau đó bí ẩn đã được giải đáp.

Bộ thương mại gọi điện thoại đến, yêu cầu Trần Tu kết thúc công việc lập tức trở về thủ đô.

Đầu óc Ninh Yên xoay nhanh, thử hỏi: “Còn chưa tới thời gian ước định, sao lại phải rời đi?”

“Người nhà của cậu ra tới, nói là trong nhà có việc muốn dẫn cậu ta về nhà, cô đặt vé máy bay cho cậu ta đi, buổi tối hôm nay cha mẹ của cậu ta phải nhìn thấy cậu ta trở về.”

“Được.” Ninh Yên cười đồng ý, nhẹ nhàng tự nhiên.

Sau khi cúp điện thoại mặt cô liền trầm xuống, mặt lạnh như băng.

“Căn thời gian chuẩn như vậy, xem ra là vẫn luôn duy trì liên lạc với bên ngoài, đồng nghiệp kia của ông thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Môi Trương Ái Dân nhấp chặt, sắc mặt thay đổi thất thường: “Tôi sẽ điều tra rõ, hiện tại người đã mất tích, cô bàn giao người như thế nào?”

Người là mất tích ở địa bàn của cô, cô thân là cấp trên chắc chắn không thể trốn tránh trách nhiệm.

Ninh Yên lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái: “Tôi sẽ xử lý, ông đi làm việc ông cần làm đi.”

Hiển nhiên cô không còn tín nhiệm năng lực của hắn.

Chờ hắn vừa rời đi Ninh Yên gọi bí thư Ngưu, Ninh Xuân Hoa, Phương Vĩnh đi vào văn phòng.

Ba người tiến vào văn phòng liền phát hiện ra không khí không đúng lắm, Ninh Xuân Hoa quan tâm hỏi thăm: “Ninh tổng, làm sao vậy?”

Ninh Yên bình tĩnh nhìn bọn họ, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng: “Chúng ta đang gặp phải phiền toái lớn, nếu không ngăn được trận công kích này tập đoàn Cần Phong sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.”

Ba người đàn ông nghe thấy vậy mặt đều biến sắc, không hẹn mà cùng hỏi: “Phiền toái gì?”

Tập đoàn Cần Phong tuyệt đối không thể bị hủy diệt.

Ninh Yên trực tiếp nói thẳng: “Người tên Trần Tu mọi người đều biết phải không? Bản thân cậu ta chính là một phiền toái lớn, tên thật của cậu ta là Kono Shuichi, là người nước R giả mạo người Trung Hoa, muốn đuổi cũng không thể đuổi, vẫn luôn bị tôi bắt ở trong heo xá nuôi heo, tối hôm qua đã mất tích.”

Bình Luận (0)
Comment