Bí thư Ngưu nghe vậy biến sắc: “Hả, mất tích?”
Thân phận của Trần Tu quá đặc biệt, có thể giam cầm nhưng không thể xảy ra chuyện ở chỗ này.
Ninh Yên sâu kín thở dài: “Chỉ mới vừa nãy tôi đã nhận được điện thoại của bộ thương mại, chỉ đích danh yêu cầu đưa Trần Tu trở về, người nhà của cậu ta tự mình tới đón cậu ta về nước.”
Bí thư Ngưu vừa tức vừa gấp gáp: “Người đã mất tích làm sao đổi được một người sống sờ sờ đưa đi được?”
Đầu óc của Ninh Xuân Hoa loạn thành một đoàn, mặc dù không rõ manh mối nhưng vẫn có thể khẳng định: “Chuyện này không hợp lý, nhất định là có âm mưu! Ninh tổng, đầu óc cháu thông minh, cháu cảm thấy rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
Ninh Yên đã suy nghĩ rất nhiều: “Nếu chúng ta không thể giao người ra, vậy liền có cớ để đối phương gây khó dễ, mục tiêu ngay từ khi bắt đầu của Trần Tu là kỹ thuật TV của chúng ta.”
Cô nghĩ tới sự kiện nổi tiếng nào đó trong lịch sử, cũng là cách làm giống như bây giờ, thật ghê tởm.
Mọi người lập tức bùng nổ: “Bọn họ mượn cơ hội bắt chúng ta giao ra kỹ thuật TV sao? Làm vậy quá đê tiện đi.”
“Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thực hiện được âm mưu.”
Bí thư Ngưu cả người đổ đầy mồ hôi nóng, tập đoàn Cần Phong là tâm huyết của mọi người, cũng là nơi vô số người an cư lạc nghiệp: “Ninh tổng, cháu mau nghĩ ra biện pháp đi.”
Ninh Yên nhìn về phía Phương Vĩnh Tiến đang đứng một bên im lặng nãy giờ, trình độ kinh nghiệm của Phương Vĩnh Tiến thấp nhất, nhưng lại có phẩm chất phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, nhận được sự tán thưởng của Ninh Yên.
Phương Vĩnh Tiến lập tức phản ứng lại đáp: “Ninh tổng, cô nói đi, muốn tôi làm cái gì tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Yên vẫy vẫy tay bảo hắn lại gần, phân phó vài câu, đôi mắt Phương Vĩnh Tiến xoát sáng lên: “Đã hiểu.”
Hắn vội vàng đi chuẩn bị, Ninh Xuân Hoa và bí thư Ngưu đưa mắt nhìn nhau: “Làm vậy có thể thành công sao?”
“Chúng ta đã không còn đường lui nữa, trừ khi nguyện ý chắp tay nhường lại kỹ thuật TV của chúng ta ra.” Ánh mắt của Ninh Yên lạnh lùng, tên Trần Tu này, không, là Kono Shuichi này rất trầm ổn, ở thời điểm mấu chốt nhất đã đánh cho cô một kích thật mạnh.
Có điều cô cũng không phải kẻ ăn chay, cô ứng chiến!
“Tôi dám khẳng định bọn họ không chỉ muốn có được kỹ thuật TV, mà còn muốn tất cả những kỹ thuật chế tạo ở trong phòng thí nghiệm hiện có.”
Bí thư Ngưu nổi trận lôi đình: “Mơ mộng hão huyền, một cây cỏ cũng không thể cho, đám chó nước R chết tiệt.”
Ở heo xá, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, nhóm công nhân viên chức sôi nổi đi ra nhà ăn để ăn cơm.
Có một chiếc xa ba bánh dừng lại trước cửa, người lái xe tiến lên chào hỏi với bảo vệ: “Gọi Trần Tu ra đây đi, bảo cậu ta thu thập đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nơi này.”
….
Bảo vệ ở cửa nhìn người đàn ông xa lạ, không cần nghĩ ngợi nhiều từ chối: “Trần Tu? Không được đâu, Ninh tổng có mệnh lệnh cậu ta không thể rời đi.”
Người đàn ông lấy ra một tờ giấy mệnh lệnh: “Cậu xem, là mệnh lệnh của Ninh tổng, có con dấu, động tác nhanh lên phi cơ không đợi người đâu.”
Bảo vệ nhìn thấy rõ tờ giấy, không nói hai lời liền đi truyền lại tin tức.
Chỉ một lúc sau một người đàn ông mặc tây trang mang khẩu trang xuất hiện, trong tay còn xách theo một rương hành lý, ho khụ khụ không ngừng.
Người đàn ông lái xe giương giọng hỏi: “Là đồng chí Trần Tu đó sao?”
“Là tôi.” Người đàn ông đeo khẩu trang ho đến tê tâm liệt phế: “Ngại quá, tôi bị cảm lạnh rất nặng, không muốn lây bệnh cho người khác.”
Người đàn ông lái xe hơi nghiêng nghiêng người đi, bộ dạng có chút ghét bỏ: “Tôi nhận lệnh đưa cậu đến sân bay, xin mời cậu lên xe.”
“Được, cảm ơn.” Người đàn ông đeo khẩu trang ngồi lên xe ba bánh, dưới con mắt nhìn chăm chú của đám công nhân từ từ rời đi.
“Đó là Trần Tu à, rất biết trưng diện đấy.”
Thân phận của Trần Tu đặc thù, còn có lời đồn nói hắn là đặc vụ, nhưng mà người tin vào chuyện đó không nhiều lắm.
Nếu là đặc vụ đã sớm bị bắt lại, sao có thể ở lại chỗ này như vậy được?
Mọi người nghị luận sôi nổi về thân phận của hắn, lời nói gì cũng có, nhưng không hẹn mà cùng tránh rất xa.