“Cuối cùng cũng đi rồi, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải cố ý tránh mặt hắn.”
Lúc ăn cơm mọi người còn thảo luận thêm một đợt nữa, chỉ một lúc sau đã ồn ào huyên náo, làm cho toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới đều biết tin.
Tăng ca đến khuya, Nghiêm Lẫm đi qua đón cô, Ninh Yên dọn dẹp đồ đạc xong liền đi ra ngoài, chuông điện thoại lại vang lên, cô nhàn nhạt liếc mắt một cái, không tiếp nhận mà chậm rì rì khép cửa văn phòng lại.
Đúng, không nghe thấy gì hết.
“Có đói bụng không? Trong nhà có cháo bát bảo.” Nghiêm Lẫm cũng vờ như không nghe thấy gì cả, càng không hỏi nhiều hơn một chữ.
Ninh Yên muốn nói, hắn nguyện ý làm một người kiên nhẫn để nghe chuyện, Ninh Yên không muốn nói, vậy quên đi không cần hỏi nhiều.
Hai người đi qua nhà ăn, nhìn thấy bên trong sáng lên ánh lửa, Ninh Yên cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng: “Buổi tối không muốn ăn ngọt, đi nhà ăn ăn đi.”
Nghiêm Lẫm nhắc nhở cô: “Em không thể ăn đồ ăn mặn nhiều gia vị nhiều dầu.”
Ninh Yên nhẹ thở dài một hơi, thật thất vọng mà.
Nghiêm Lẫm nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta đi ăn một chén hoành thánh nhỏ đi, lâu lâu ăn một chút không sao đâu.”
Chủ yếu là Dương Liễu quản lý rất chặt, thường xuyên nhắc nhở vì để em bé khỏe mạnh, Ninh Yên phải kiêng ăn kiêng uống nhiều thứ.
Ninh Yên tính để con bú sữa mẹ nửa năm, sau đó thì đổi thành uống sữa bột và ăn dặm.
Bởi vì phải cho con bú, hội chợ xuất khẩu mùa xuân cô không có cách nào tham gia được, mùa thu rồi tính sau.
Chân chính làm được trọn vẹn cả công việc và lo được cả chuyện trong nhà thì có mấy người chứ?
May mà cô có Dương Liễu và dì Tĩnh hỗ trợ chăm sóc con trai, nếu không đã sớm không trụ nổi.
Làm phụ nữ thật sự không dễ dàng, phải đi làm giống như đàn ông, lại còn phải về nhà làm việc nhà, chăm sóc con cái, đó là nữ siêu nhân.
Nghiêm Lẫm còn tính là người chồng tốt, chỉ cần có thời gian rảnh liền sẽ giúp đỡ chăm sóc con trai, còn có một số đàn ông không thèm làm gì cả, phủi tay làm ông chủ, chờ vợ đến hầu hạ lại còn chê vợ làm không tốt.
Ninh Yên ăn một chén hoàng thánh nhỏ thơm ngào ngạt, dạ dày ấm áp lên, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nghiêm Lẫm gọi một chén mì nước, hắn thích ăn các loại mì phở.
Hai người ăn xong liền đi về nhà, Dương Liễu nghe tiếng lập tức chạy ra: “Các con đến nhà ăn ăn có phải không?”
“Có đến.” Nghiêm Lẫm nhắm mắt nói dối: “Con đói bụng muốn ăn một chén mì, có điều em ấy chỉ ngồi nhìn, chưa ăn qua cái gì cả.”
Dương Liễu im lặng, loại chuyện vớ vẩn này chỉ có thể lừa đứa trẻ ba tuổi thôi.
Nghiêm Lẫm không phải là người có thể để cho vợ mình ngồi xem mình ăn, hắn xót vợ.
Ninh Hãn Hải cười hòa giải: “Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi, đều đã mệt mỏi cả ngày.”
Ninh Yên kéo Nghiêm Lẫm chạy nhanh như chớp.
Dương Liễu bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tôi là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, trên sách dạy nuôi con nói trong thời gian con nhỏ còn bú sữa phải hết sức ăn đồ ăn thanh đạm không nêm gia vị nhiều, không có dầu, không có cay.”
Ninh Hãn Hải hiện giờ hối hận đã khuyên bảo bà cùng nhau xem sách dạy nuôi con, trước kia tự mình sinh bốn đứa con không có chú trọng kỹ như vậy, hiện giờ lại tôn sùng sách dạy nuôi con như sách quý hiếm.
Thất sách rồi.
“Lâu lâu ăn một chút không có vấn đề gì.”
Dương Liễu tức giận trừng mắt nhìn ông một cái: “Con bé ở bên ngoài thường xuyên ăn! Đừng cho là em không biết gì.”
Ninh Hãn Hải bao che cho con gái nói: “Đó là xã giao, không thể cư xử khác người được, trách nhiệm trên người Tiểu Yên rất lớn, không có cách nào khác.”
Dương Liễu hừ lạnh một tiếng: “Ông lúc nào cũng nhiều lý do như vậy cả, tôi nói không lại ông.”
Ninh Hãn Hải có lý do hoài nghi bà đã tới thời kỳ mãn kinh rồi, tính tình không hiền dịu như trước, nhưng không có chứng cứ gì.
Ngày hôm sau Ninh Yên mới vừa đi làm đã nhận được điện thoại, vừa nhấc máy đã nghe thấy toàn lời chất vấn: “Trần Tu ở đâu? Hả?” Ngữ khí rất tức giận, phỏng chừng là cả một đêm không ngủ được.
“Trần Tu sao?” Ninh Yên xác nhận hắn thật sự đang sốt ruột, mờ mịt hỏi lại: “Giữa trưa ngày hôm qua đã rời đi, làm sao vậy? lại gây ra chuyện gì rồi?”