Đối phương ngây ngẩn cả người: “Nhưng cậu ta không trở về thủ đô.”
“Gì? Mới sáng sớm nói đùa cái gì vậy?” Ninh Yên căn bản không tin: “Ông còn chưa tỉnh ngủ hay sao?”
Ngữ khí của cô quá tự nhiên, làm cho đối phương cũng bán tín bán nghi: “Cô xác định đã tiễn người rời đi sao?”
Ninh Yên khẳng định: “Đúng vậy, đã đưa đến sân bay.”
Đối phương khó hiểu: “Vậy sao lại thế nào? Cha mẹ Trần Tu đã chạy tới đó, cô chiêu đãi cho tốt đi.”
“Không thành vấn đề.” Ninh Yên thống thoái trả lời, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Hết thảy đều nằm trong dự đoán của cô.
Cha mẹ của Trần Tu rất nhanh đã tới, đoàn người thị trưởng Dương cũng đi cùng, tất cả mọi người lũ lượt xuất hiện ở tổng bộ của tập đoàn Cần Phong.
Sự xuất hiện của bọn họ đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều công nhân viên chức, những người này là ai?
Hả, vậy mà còn có phụ nữ mặc kimono?
Ninh Yên đưa tầng lớp quản lý ra nghênh đón bọn họ, hành động của cô tự nhiên, phóng khoáng: “Xin chào mọi người, chào ông Kono, bà Kono.”
Ông Kono mặc một bộ đồ vest, áo mũ gọn gàng, nhưng vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm, vừa mới mở miệng, ông ta đã hùng hổ dọa người chất vấn: “Cô đưa con trai tôi đi đâu rồi? Bồi thường con trai cho tôi.”
Ánh mắt lo lắng của thị trưởng Dương nhìn sang, chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không kịp trở tay, hắn chỉ biết con trai của ông Kono mất tích ở tập đoàn Cần Phong.
Ngoài ra, hắn không biết chuyện gì khác nữa, người ta cũng không chịu nói cho hắn, nhưng những lời này khiến cho hắn suy nghĩ rất nhiều, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hắn lo lắng cho tập đoàn Cần Phong!
Đang yên đang lành sao lại chọc phải chuyện thị phi như vậy?
Ninh Yên không chút để ý trả lời lại: “Bồi thường? Con trai ông chết rồi à?”
Ông Kono là người am hiểu văn hóa Hoa Hạ, khi nói chuyện mang đậm khẩu âm Đông Bắc, nhưng thần thái và khí chất hoàn toàn không giống.
Ông ta giận tím mặt: “Cô nói gì thế? Cô lặp lại lần nữa.”
Những nhân viên công tác đi cùng ông ta lòng nóng như lửa đốt: “Đồng chí Tiểu Ninh, cô đừng đổ thêm dầu vào lửa, mau giao người ra đây.”
Đám người của ông Kono đều đã chuẩn bị mà tới, vừa mới tới nơi, bọn họ đã giơ cao thanh thế ép người, muốn khống chế Ninh Yên.
Nhưng ông ta gặp phải Ninh Yên, cô đã có sự chuẩn bị trước, cô ném một tập tài liệu ra: “Đây là chứng cứ mua vé máy bay, chuyến bay lúc hơn 2 giờ chiều hôm qua, điểm đến là thủ độ, người đi là Trần Tu.”
“Lúc 12 giờ 15 phút hôm qua hắn đã rời đi, có rất nhiều người làm chứng, nếu không tin, ông có thể tới tận nơi nghe ngóng.”
Chiêu này của cô quá lợi hại, có nhân chứng vật chứng, ném nồi đi một cách sạch sẽ.
Ông Kono hoàn toàn không ngờ được cô lại dùng cách thức như vậy, cô không phải thông minh bình thường, phản ứng cũng rất nhanh khiến người khác vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta nheo đôi mắt nguy hiểm lại, Ninh Yên nở một nụ cười rạng rỡ với ông ta, lớn mật, không chút sợ hãi.
Cô giành trước một bước lên kế hoạch, sau đó lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Ông ta có tin hay không cũng chẳng sao, điều quan trọng là ông ta không cách nào gây khó dễ với cô.
Bà Kono lẩm bẩm gì đó trong miệng, bà ta không biết tiếng Trung, bên cạnh còn có một phiên dịch viên: “Chúng tôi không nhìn thấy con trai của chúng tôi.”
Ninh Yên nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không rõ lắm, ra khỏi địa bàn của tôi, vậy thì không phải trách nhiệm của tôi.”
Ông Kono nội giận bừng bừng nói: “Không, đây chính là trách nhiệm của cô, cô phải phụ trách tới cùng, bây giờ, cô phải đi tìm người cho tôi.”
Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Ninh Yên không hề có tâm thái của một nước nhỏ dân trí thấp, trong mắt cô, người nước ngoài cũng không có gì khác biệt, chẳng phải cũng đều có hai con mắt một cái miệng à?
Dựa vào đâu mà phải đề cao một cái liếc mắt của người nước ngoài?
Có một số người nước ngoài không làm được chuyện gì tốt đẹp, chỉ biết hãm hại bọn họ, những người này không xứng đáng được cô tôn trọng.
Ninh Yên nhíu mày: “Người đã lên máy bay rời đi rồi, tôi tìm thế nào được? Ông cho rằng tôi là thần tiên à? Có thể biến không thành có? Ông quá mức xem trọng tôi rồi.”