[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1134

Chương 1134 -
Chương 1134 -

Cô cố ý nói: “Ninh tổng gần đây bận rộn chuyện của Trần Tu, nào có thời gian quan tâm tới mấy việc này.”

Hứa Kim Sinh lập tức tỉnh táo lại: “Trần Tu? Hắn thật sự là người nước R à? Hắn là công tử con nhà giàu có à? Cặp vợ chồng người nước R kia thật sự là cha mẹ của hắn?”

Hứa Trân mặt không đổi sác nhìn hắn: “Đúng vậy, nhà hắn cực kỳ có tiền, chỉ là không biết tại sao hắn lại tới tập đoàn Cần Phong của chúng ta làm việc.”

HỨa Kim Sinh không tử chủ được nói: “Có thể là để mở mang kiến thức, bây giờ không thấy Trần Tu đâu nữa, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ rất buồn nhỉ.”

Trái tim Hứa Trân đập thình thịch: “Tại sao lại không nhìn thấy nữa? Trần Tu đã trở về thủ đô rồi.”

Việc này đã được che giấu rất kỹ, hoàn toàn không hề để lộ tin tức ra ngoài, tại sao Hứa Kim Sinh lại biết được.

Hứa Kim Sinh sững sờ, sắc mặt thay đổi, cười khan nói: “À, anh nói là, hai bên đã bỏ lỡ nhau ở trên đường, quả thực rất đáng tiếc.”

Hắn chủ động đổi đề tài: “Cũng không biết bình thường người nước R ăn gì? Ninh tổng bảo chúng ta chuẩn bị nguyên liệu nấu món nước R à?”

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hứa Trân: “Không có, tuy nhiên em nghe nói chi phí tiêu dùng mỗi ngày của bọn họ là 70.000 đồng.”

Hứa Kim Sinh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào cô: “Bọn có nhiều tiền như vậy à?”

“Cực kỳ có tiền.”

Tâm trạng của Hứa Kim Sinh lập tức ngo ngoe rục rịch.

Lúc đầu, hắn muốn đi tới bên cạnh ông Kono, nhưng có Phương Vĩnh Tiến mang theo người canh giữ, hắn hoàn toàn không thể tiến lại gần.

Suốt đêm hắn đều không ngủ được, lăn qua lật lại hồi lâu, khiến vợ hắn cũng bị ồn tỉnh, giận dữ trách mắng hắn một hồi, hai vợ chồng lớn tiếng cãi nhau một trận.

Ngày hôm sau, hắn cố ý xin nghỉ bệnh, lén lút đi ra ngoài, không ngờ rằng có người đang nhìn chằm chằm hắn.

Thị trưởng Dương đưa vợ chồng ông Kono đi dạo các điểm công cộng, ông Kono yêu cầu đi tham quan các công xưởng, bị bọn họ uyển chuyển từ chối.

Sắc mặt của ông Kono càng ngày càng khó coi, bọn họ đề phòng ông ta tới mức đó, xử sự ngay trước mặt ông ta như vậy, khiến cho người ta càng cảm thấy khó xử.

Bầu không khí trở nên sượng lại, những nhân viên đi cùng còn không dám thở mạnh.

NHưng Ninh Yên đã quy định rõ ràng, bất cứ ai cũng đều phải tuân thủ.

Bà Kono có chút không thoải mái, bà ta ôm ngực nói khó chịu, được đưa vào trung tâm y tế, ở lại phòng bệnh đặc biệt.

Mặc dù Ninh Yên không hề ra mặt, nhưng bọn họ có bất cứ hành động nào dù lớn hay nhỏ, mọi tin tức đều sẽ được báo cáo tới chỗ cô.

Buổi chiều ngày thứ hai, thư ký DƯơng vội vàng đẩy cửa ra: “Ninh tổng, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì thế?” Ninh Yên đặt cây bút máy trong tay xuống.

“Bà kono bị đầu độc rồi.”

Ninh Yên rất muốn mắng người, mẹ kiếp, à, cô không chửi bậy mà đang nhắc tới một loại thực vật.

Cô vội vàng chạy tới trung tâm y tế, ông Kono đang nổi trận lôi đình: “Nếu như vợ của tôi xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi sẽ không tha cho các người.”

“Đám nhân viên y tế mấy người làm ăn kiểu gì thế? Vợ của tôi đang yên đang lành trong phòng bệnh, vậy mà lại bị đầu độc.”

“Tra ra được là loại độc gì chưa? Mau chóng chữa đi, những dụng ục này đơn sơ như vậy, có tác dụng cái rắm gì...”

Ông ta nổi trận lôi đình, nước bọt văng tứ tung, khí thế hùng hổ, nhưng người khác đều toát mồ hôi đầu đầu, vô cùng sốt ruột, liên tục an ủi ông ta.

Thị trưởng Dương hoàn toàn không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa, hắn thậm chí còn nghi ngờ bọn họ tự biên tự diễn ra chuyện này, nhưng hắn không thể nói ra lời này.

Đặc biệt, những lời này không thể nói từ ra miệng của hắn.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vậy ông bỏ tiền ra đưa những dụng cụ tiên tiến nhất cho chúng tôi đi.”

Ông Kono vừa nhìn thấy Ninh Yên, đầu lập tức bốc khói lên cao, ông ta chỉ vào mũi Ninh Yên tức giận mắng: “Cô còn có mặt mũi đòi đồ vật à, vợ của tôi xảy ra chuyện trên địa bàn của cô, cô phải có câu trả lời cho chúng tôi, nếu không, tôi sẽ cho cả thế giới này biết quốc gia của các cô, tập đoàn Cần Phong của các cô có hành vi sai trái, vậy mà lại dám bỏ độc, các cô làm như vậy quả thật là....”

Bình Luận (0)
Comment