[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 215

Chương 215 -
Chương 215 -

Nghiêm Lẫm giận điên lên, không nhịn được bạo nói tục, "Mẹ kiếp, để hắn chết đi."

Cô đang khóc sao? Cô kiên cường như vậy, tới bây giờ vẫn luôn cười tủm tỉm, đây là phải chịu biết bao khuất nhục.

Các điều tra viên cảm thấy rất nặng nề vì đã không bảo vệ được gia đình quân nhân.

"Đồng chí, anh đừng tức giận, chúng tôi muốn xác nhận thông tin, xin hãy hợp tác với chúng tôi."

Nghiêm Lẫm hít sâu, ép sự tức giận xuống, "Được."

"Cô ấy là người ở đâu?"

Nghiêm Lẫm không chút nghĩ ngợi mở miệng, "Ninh Yên, người thành phố S, là một thanh niên trí thức trong đại đội Cần Phong của công xã Vĩnh Ninh, huyện Hoành Sơn, tỉnh Hắc, cô ấy đã giúp nông dân địa phương thành lập xưởng đậu phụ và dẫn dắt thôn dân có đủ lương thực."

"Lần này không ngại cực khổ xuất hành là để mua sắm nguyên vật liệu, cô ấy là người có lòng vị tha và được người dân địa phương vô cùng yêu quý, những điều này đều có thể xác minh được."

Tất cả thông tin đều chính xác, thư giới thiệu cũng viết y như vậy, đáng tiếc đại đội Cần Phong không có số điện thoại, nhưng gọi cho vị hôn phu là quân nhân cũng giống như vậy.

Hắn không khỏi nổi lòng kính nể một cô gái tốt như vậy.

Những vẫn phải xác nhận lần cuối: "Anh có phải là vị hôn phu của cô ấy không?"

Trong lòng Ninh Yên hơi lo lắng, nhưng cô lại không thể đưa ra một dấu hiệu nào, vì thế không tự chủ được nín thở.

Nghiêm Lẫm trầm mặc mấy giây “....Phải, tôi là Nghiêm Lẫm, một quân nhân."

Điều tra viên nói, "Vậy được, chúng tôi đã hiểu. Cảm ơn sự hợp tác của anh."

Nghiêm Lẫm nhịn không được nói thêm một câu, "Cô ấy là một người con gái tốt, không nên chịu sự tủi thân như vậy."

Trong lòng các điều tra viên dấy lên một tia hâm mộ, tình cảm của bọn họ tốt thật đấy. "Yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho người xấu, cũng sẽ không vu oan người tốt."

"Cảm ơn." Ngữ khí của Nghiêm Lẫm cực kỳ trịnh trọng, tâm tình Ninh Yên cũng rất phức tạp.

Liệu hắn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô không? Hắn có tức giận không? Nhưng cô thực sự rất cần sử dụng thân phận này.

Thôi quên đi, đợi sau này trở về lại bồi tội vậy.

"Ninh Yên, cô... Chúc cô ăn cơm ngon miệng."

"Hả." Ninh Yên sửng sốt hai giây, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn, "Được."

Điện thoại đã được cúp, Nghiêm Lẫm nghe thấy tiếng bíp liền ôm chặt điện thoại, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ.

Thẩm Kiến Thiết nghe một lúc, nhưng không nghe rõ, "Ninh Yên đã xảy ra chuyện gì à? Người ở đại đội Cần Phong cũng thật là, sao có thể để một cô gái ra ngoài một mình chứ? Cậu mau nói gì đi."

Nghiêm Lẫm cất điện thoại lại, hít một hơi thật sâu, "Tôi muốn xin nghỉ vài ngày."

Thân phận của Ninh Yên đã được chứng thực, nhận được sự tôn trọng của điều tra viên, cô càng quan tâm đến vụ án này.

Nhiều người đã chứng kiến thấy hành vi bạo hành gia đình của hã đàn ông, xác nhận giam giữ tại chỗ, ngay cả khi hắn đề nghị gọi điện thoại cho chú, cũng bị cơ quan điều tra từ chối.

Phạm tội, còn muốn tìm người cứu hắn ra ngoài? Nằm mơ.

Ninh Yên được một nữ cảnh sát dẫn đến nhà cách ly cách đó không xa để nghỉ ngơi, nữ cảnh sát nhẹ giọng nói nhỏ, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.

"Cảm ơn, tôi tin tưởng cô." Ninh Yên trịnh trọng nói cảm ơn: "Đúng rồi, vợ con người đàn ông kia đâu? Dù như thế nào, vợ con hắn là vô tội. ”

Nữ cảnh sát cảm thấy kính trọng người thiện lương lại vị tha như cô, nam nhân thối kia đối với Ninh Yên như vậy, cô lại không có giận chó đánh mèo, thật là hiếm thấy.

"Bọn họ cũng được đưa tới nơi này để nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho cô. ”

Theo quy định, các bên không được tự ý rời đi trước khi vụ án được xử lý xong.

Ninh Yên hơi nhíu mày, lo lắng: "Vậy phải ở đây bao lâu? Ta đến đây vì có nhiệm vụ, nếu nguyên liệu không theo kịp, xưởng sẽ ngừng làm việc, tất cả mọi người đều không có cơm ăn. ”

Nữ cảnh sát càng xem trọng cô vài phần, cô thật vị tha: "Chúng tôi sẽ xử lý việc này trong đêm, cố gắng giải quyết một cách nhanh chóng. ”

Tiễn nữ cảnh sát đi, Ninh Yên ngã xuống giường nghỉ ngơi một lát, hao tâm tổn sức thật mệt mỏi.

Bình Luận (0)
Comment