[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 216

Chương 216 -
Chương 216 -

Cô nhìn thấy hắn bạo hành gia đình liền không vừa mắt nên nãy sinh ý định liền đánh hắn ta.

Cô không thể ngờ được tên đàn ông bạo lực kia lại chính là cháu trai của tràng trưởng nông trang Hồng Quang, cô vừa sợ vừa lo lắng cho an toàn của cha mình.

Tình cảnh của Ninh Hãn Hải vốn đã đủ khó khăn rồi, nếu lại bị cố ý trả thù, e rằng... Lành ít dữ nhiều.

Trong nháy mắt đó, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu là kéo tràng trưởng nông trại Hồng Quang xuống.

Có thể bắt đầu từ kẻ bạo hành đó và mở ra một lỗ hổng, đây hẳn là hướng đi đúng.

Tuy nhiên, vẫn còn những sơ hở cần được xử lý.

Cô xoay người ngồi dậy, quan sát bốn phía, phòng không lớn, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái ghế, được quét dọn sạch sẽ.

Cô cầm lấy bình nước nóng trên bàn mở cửa đi ra ngoài, hỏi nhân viên phục vụ vài câu, đến phòng nước lấy nước nóng, tắm rửa gội đầu, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái.

Nhà nghỉ có phòng ăn, nhưng thức ăn rất đơn giản, chỉ có cháo và bánh bao thịt.

Ninh Yên cũng không kén ăn, uống một chén cháo và ba cái bánh bao thịt, ăn no.

Trước khi đi, cô mua thêm bốn cái bánh bao và bỏ vào hộp cơm.

Cô bước chậm rãi, tầm mắt đảo qua từng số phòng, 311, vợ con gã đàn ông bạo lực đang ở nơi này.

Cô gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Cô kiên nhẫn gõ cửa một lần nữa, bên trong truyền đến một âm thanh đầy sợ hãi: "Ai?"

"Là tôi." Ninh Yên nhẹ giọng nói: "Là người đánh chồng của cô, tôi có chuyện muốn nói với cô. ”

Cửa vẫn không mở, cô liền tiếp tục gõ, gõ thật lâu một hồi, cửa cuối cùng cũng mở ra, một người phụ nữ gầy, tái nhợt, ánh mắt đầy hoảng sợ: "Cô muốn nói cái gì?"

"Đi vào rồi nói." Ninh Yên rất dứt khoát, đi vào.

Người phụ nữ luống cuống tay chân, không biết làm thế nào cho phải, bản tính hiền lành yếu đuối, lại gặp phải một loạt biến cố, trở nên rụt rè.

Ninh Yên đi vào liền thấy hai đứa nhỏ sợ hãi rụt rè trốn ở góc tường, trông rất sợ hãi.

Cô không biết cảm giác đó như thế nào, cô mở hộp cơm ra, một mùi thơm lan tỏa khắp phòng, hai đứa nhỏ khỏi nhìn chằm chằm vào hộp cơm.

Nàng mỉm cười nói với hai đứa nhỏ: "Lại đây ăn bánh bao thịt. ”

Hai đứa trẻ trong mắt tràn đầy khát vọng, nhưng không dám đến,chỉ rụt rè nhìn mẹ.

Người phụ nữ mím chặt môi: "Cô... Rốt cuộc muốn làm gì?"

Giọng nói của cô ấy run rẩy, hiển nhiên là đang sợ hãi Ninh Yên.

Một cô gái nhỏ một tay đem người đàn ông thành chó, quá hung dữ.

Ninh Yên đi tới trước mặt hai đứa nhỏ, lấy ra hai cái bao thịt chia cho chúng, hai đứa nhỏ còn nhỏ, không kiềm chế được, vốn chúng đã đói bụng lại ngửi được mùi thơm của bánh, chúng không quan tâm đến bất cứ điều gì và chúng đã ăn nó.

Cô bé ăn quá gấp liền nghẹn, người phụ nữ vội vã đi qua vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ.

Ninh Yên thấy thế, nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ thôi, không ai giành đâu, chị gái, bọn trẻ đã bao lâu rồi chưa được ăn?"

Ánh mắt người phụ nữ đề phòng, không nói gì.

Ninh Yên lui về phía sau vài bước, ngồi ở một bên ghế: "Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, chồng của cô phải ngồi tù, cô định làm gì?"

Sắc mặt người phụ nữ cực kỳ phức tạp, vừa sợ vừa tức giận: "Chú của hắn là người có quyền lực, sẽ không sao."

Giọng điệu của cô ấy quả quyết như việt nhất định là đã biết rất nhiều thông tin nội bộ.

Ninh Yên khẽ mỉm cười, vậy thì tốt. “Chú của hắn còn khó để tự bảo vệ mình? Làm sao có thể bảo vệ được hắn ta?”

Thành lũy vững chắc nhất thường sụp đổ từ bên trong, mà người phụ nữ trước mắt là điểm đó.

Toàn thân người phụ nữ run lên xen lẫn sự sợ hãi: "Cô… Có thể buông tha cho hắn không? Có thể vì hai đứa nhỏ, chúng không thể sống thiếu cha. ”

Ninh Yên không bất ngờ gì, bị kẻ bạo hành đến nỗi tính cách yếu đuối, phản xạ có điều kiện đã được hình thành trong thời gian dài khiến cô liền sợ hãi.

"Có người cha như vậy thà không có, hắn đánh cô như vậy, cô còn bảo vệ cho hắn?"

"Anh ấy có việc làm, còn tôi thì không, tôi không thể nuôi hai đứa con, hắn không tốt đến đâu, cũng nuôi sống chúng tôi." Hốc mắt người phụ nữ đỏ bừng, muôn vàn khổ sở chỉ có bản thân gánh vác. "Cô gái, tôi cầu xin cô, tha cho hắn đi. ”

Bình Luận (0)
Comment