[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 235

Chương 235 -
Chương 235 -

Kể về những việc trong nhà, Ninh Yên vì để cho ông an tâm, chủ yếu nói về sắp xếp công việc cho mấy người Ninh gia.

Dương Liễu đang làm trong xưởng sản xuất nước tương, Ninh Nhị cùng mấy đứa em vừa đọc sách vừa làm việc, cũng có thể nuôi sống chính mình.

Ninh Hãn Hải nghe vậy, càng thêm cảm giác con gái mình thông minh cùng dũng cảm.

Cô có tầm nhìn tốt, thấy rõ thế cục, nhanh chóng quyết định về quê ở nông thôn, ngắn ngủi mấy tháng, cô dựa vào bản thân mà có chỗ đứng ở nơi thôn quê này.

Sau khi có được một chỗ đứng vững chắc, cô liền đưa người trong nhà về đây.

Rời trung tâm thành phố xô bồ, rời xa những tranh đoạt, tranh chấp.

Mỗi một bước đi cô đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, lên kế hoạch cẩn thận để đạt được tiếng nói cũng như quyền lợi lớn nhất.

Trong số những đứa con của Ninh Hãn Hải, không nghi ngờ gì Ninh Yên là đứa thông minh nhất.

Nhưng cũng chính vì thế mà làm ông càng thêm đau lòng, cuộc sống trước kia của cô thực quá vất vả.

Chỉ có được nuông chiều thì đứa trẻ mới vô tư không lo sầu, bởi vì không cần làm cái gì, người khác cũng sẽ đem thứ tốt nhất đưa đến tay đứa nhỏ.

“Em trai em gái đều là những cá thể độc lập, con không cần chịu trách nhiệm cho cuộc sống của hai đứa nó, con nên sống thật tốt cuộc đời của mình.”

Lời này không phù hợp với xu hướng thời đại, nhưng bất kể ở thời đại nào con cả cũng sẽ bị đối xử nghiêm khắc hơn, yêu cầu họ phải hy sinh nhiều hơn.

Ninh Yên giật mình, “Cha…”

Ninh Yên là người khá lạnh lùng, không có tinh thần cống hiến, nếu ai bảo cô hy sinh bản thân thành toàn người khác, cô sẽ không chút do dự đá văng đối phương đi.

Nhưng, cô là người luôn nhớ ơn báo đáp, ai giúp mình, cô nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Ninh Hãn Hải chưa từng dạy dỗ cô, cũng không dám dạy dỗ gì, Ninh Yên thông minh lại hiểu chuyện, đã là đứa con ngoan.

“Con không nợ bất kì ai cả, bao gồm cha.”

Ninh Yên khẽ lắc đầu, không, cô nợ cha mình.

Không có ông ấy, thì sẽ không có Ninh Yên.

Ninh Hãn Hải lời nói thấm thía, “Đứa nhỏ ngốc, nhớ kỹ, phải yêu bản thân, đặt mình lên hàng đầu, thì con mới có thể yêu người khác, vĩnh viễn không cần vì bất luận kẻ nào mà hy sinh mình.”

Đây là lời từ đáy lòng, không phải người thật sự yêu thương, thì sẽ chẳng nói ra những lời như vậy.

Đây là tư tưởng kỳ lạ, nói khó nghe, là tư tưởng chính trị không đúng đắn.

Nếu có ai nghe được, chắc chắn hai cha con sẽ bị bắt đi.

“Vâng.” Ninh Yên hốc mắt đã đỏ lên, cô càng ngày càng thích người cha này của mình.

Ninh Hãn Hải vỗ vỗ vai cô, ông chưa từng sinh oán hận thời đại này, mà luôn tin chắc rằng, sẽ có ngày mọi thứ quay trở về quỹ đạo ban đầu.

Ninh Hãn Hải từ nhỏ đã lập chí, muốn xây dựng đất nước trở nên hưng thịnh, cường đại, nguyện ý trả giá vì tất cả, cho dù là mạng sống của mình.

Nhưng ông lại hy vọng chính con mình ích kỷ một chút, sống nhẹ nhàng một chút.

Con người đều phức tạp như vậy.

Cha con hai nói chuyện đến khuya mới tách ra, Ninh Yên dẫn cha đến cửa phòng, lúc này mới quay trở về phòng mình.

Cách một tấm cửa nghe thấy tiếng gọi, “Ninh Yên.”

Ninh Yên nhướng mày, “Anh còn chưa ngủ sao?”

Nghiêm Lẫm dựa vào trên cửa, gãi tóc lúng túng, “Ngủ không được, cha cô thật hung dữ.”

Ninh Yên trừng hắn một cái, “Trước mặt con gái mà nói xấu ông ấy, anh thì tốt à?”

“Cha cô không thích tôi.” Nghiêm Lẫm giọng điệu ấm ức, giống như đứa trẻ bị ức hiếp.

Nhưng Ninh Yên đều không đồng tình với hắn, “Sao phải thích anh chứ? Cũng đâu có liên quan gì với anh.”

“Tôi…” Nghiêm Lẫm dừng lại, ánh mắt phức tạp.

Ninh Yên chí lớn, đối với cô mà nói, tình ái chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, huống chi cô cũng còn nhỏ tuổi, chưa biết thế nào là yêu.

Cô ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Ninh Yên vẫy vẫy tay nhỏ rồi đóng cửa phòng lại, ngã vào trên giường ôm lấy chăn, tiến vào mộng đẹp.

Nghiêm Lẫm nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, không khỏi thở dài một hơi.

Ninh Hãn Hải một giấc đến tận sáng hôm sau, khi tỉnh lại vẫn cứ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Bình Luận (0)
Comment