[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 236

Chương 236 -
Chương 236 -

Ông không thể tin được sờ sờ chăn mềm, lại sờ sờ quần áo sạch sẽ trên người, trong lòng vui sướng như nước suối chảy tràn.

Không phải mơ, con gái ông thật sự tới tìm ông.

Ninh Hãn Hải hưng phấn rời giường, muốn đi tìm con gái cùng ăn sáng, cửa vừa mở ra, một nam nhân cao lớn đứng trước cửa, tay giơ đồ, “Bác trai, người tỉnh rồi sao, bữa sáng ăn bánh quẩy sữa đậu nành người thấy sao?”

Ninh Hãn Hải nhìn nam nhân trước mắt, hơi hơi nhíu mày, “Đồng chí Nghiêm Lẫm, cậu không bận sao?”

“Không bận ạ, Ninh Yên đã ăn rồi, đang muốn ngủ thêm chút, đây là bữa sáng của bác.” Nghiêm Lẫm đem đồ ăn nhét vào trong tay Ninh Hãn Hải, “Người mau ăn đi kẻo nguội.”

Ninh Hãn Hải đứng ở hành lang nhìn thoáng qua, cửa phòng Ninh Yên vẫn đóng.

Ông nghĩ nghĩ, “Cậu vào đi.”

Nghiêm Lẫm ngồi ở trước mặt Ninh Hãn Hải, đón nhận ánh mắt xem xét từ ông, hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng căng thẳng bồn chồn, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Ninh Hãn Hải cũng là người từng trải, thế nào lại nhìn không ra tâm tư của hắn.

Thực ra, Nghiêm Lẫm lớn lên có diện mạo, có năng lực, mọi thứ đều tốt, duy chỉ có một điều giống ông là không tốt.

“Tôi rất kính nể quân nhân, bọn họ là những người vĩ đại nhất, nhưng, tôi không hy vọng con gái mình là vợ của một quân nhân, cậu có hiểu vì sao không?”

Ông cũng chỉ là một người cha ích kỷ.

“Cháu… Có thể hiểu, nhưng mà…” Nghiêm Lẫm là quân nhân, hắn đương nhiên biết làm vợ quân nhân cực khổ cỡ nào.

Nhưng, dù cho là như thế, vẫn có vô số cô gái muốn trở thành vợ quân nhân, không oán không hối hận chấp nhận trả giá.

Ninh Hãn Hải khẽ thở dài một hơi, “Tình huống của Tiểu Yên cậu cũng biết, khi trước con bé bị bế nhầm, tuy hiện giờ đã ai về chỗ người nấy, nhưng đối với con bé cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.”

“Tiền bạc, gia đình, tưởng chừng có tất cả lại hóa thành hư ảo, thật sự là cú sốc lớn. Mà con bé khi trở lại Ninh gia, lại không có cách nào hòa nhập với gia đình, dù chịu trách nhiệm mọi việc, nhưng tình cảm đối với mọi người thì…”

Cảm tình cũng không phải nước máy, vặn cái là ra.

Tình cảm sâu nặng đều cần thời gian bồi dưỡng.

Nói cách khác, Ninh Yên cái gì cũng không có, cô đơn không có người bầu bạn

Ninh Hãn Hải vẻ mặt tiếc nuối, “Bị bế nhầm mười mấy năm, con bé đã phải bỏ lỡ quá nhiều thứ, đối với nó thương tổn lớn, không cách nào bù đắp. Cậu không phát hiện sao? Ninh Yên đối với mọi người đều như gần như xa, không nóng không lạnh, đối mọi việc đều thờ ơ lạnh nhạt, đây đều là di chứng thương tổn để lại.”

Tuy rằng mới vừa gặp mặt, nhưng ông cũng nhạy bén phát hiện sự bất thường của Ninh Yên.

Tam quan cùng tư tưởng không giống với mọi người.

Con gái như vậy khiến ông thật đau lòng, suy nghĩ thật nhiều.

“Con bé cần rất nhiều rất nhiều sự yêu thương và ấm áp bù đắp.”

Mà quân nhân không có nhiều thời gian ở cùng vợ con, không thể cho Ninh Yên đủ tình yêu thương mà cô nên nhận.

Nghe Ninh Hãn Hải nói, sắc mặt Nghiêm Lẫm càng ngày càng tái nhợt, “Bác nói sai rồi, cô ấy đối với thế giới này thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đối với bác thì không phải như vậy.”

Ninh Hãn Hải cũng không biết vì sao Ninh Yên đối với ông lại có cảm tình sâu nặng được như vậy, rõ ràng ông chưa nuôi dạy cô được ngày nào, nhưng lại đều đặn viết thư cho ông, gửi đồ, còn đều là thứ tốt.

Thời đại này vật tư khan hiếm, tình nghĩa phải sâu nặng tới cỡ nào?

Ninh Hãn Hải lại không nhịn được suy nghĩ, có thể là Ninh Yên đã quá vất vả, quá mong cầu một người cha, đem mọi cảm tình đều đặt lên trên người ông.

Nghĩ đến điều này, ông liền đau lòng không thôi.

“Tôi rất thương con bé, so với mấy đứa em trai em gái đều giống nhau, à không, càng thiên vị con bé hơn.”

Khi Ninh Yên ngủ dậy, thấy chỉ có Ninh Hãn Hải một mình ngồi ở phòng khách. “Nghiêm Lẫm đâu?”

“Đi ra ngoài rồi, cậu ta cũng không nói đi đâu.”

Ninh Yên hơi hơi gật đầu, “Kệ đi, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi.”

Trong lúc ăn cơm, Ninh Hãn Hải ân cần hỏi han Ninh Yên, không ngừng gắp đồ ăn, “Tiểu Yên, con có đặc biệt muốn ăn gì không?”

Bình Luận (0)
Comment