“Không có, con cũng lớn như này rồi.” Ninh Yên không có nghĩ nhiều, cô không đòi hỏi nhiều với nhu cầu vật chất, chỉ có mỗi sở thích ăn uống, “Mỗi ngày có một đĩa thịt, một chén cơm, đối với con thế là đủ rồi.”
Ninh Hãn Hải càng đau lòng, Ninh Yên nào giống những cô gái 17 tuổi khác, trưởng thành quá sớm, độ tuổi này vô tư hồn nhiên không lo nghĩ không phải mới là bình thường sao?
Ông chợt nhớ ra hỏi, “Vậy con thấy Nghiêm Lẫm thế nào?”
Nếu Ninh Yên thật sự thích, ông cũng không thể và cũng sẽ không ngăn cản.
Thích một người mà lại không được ở bên họ, thật sự là một điều đau khổ.
Ninh Yên sửng sốt một chút, ý gì? Ông không phải không thích Nghiêm Lẫm sao? Sao lại hỏi như thế? “…Cũng được.”
Ninh Yên hoàn toàn không biết hai người đàn ông này suy nghĩ quá nhiều, đều vì cô mà đau lòng.
Cũng được? Ninh Hãn Hải cân nhắc nửa ngày, chắc là có chút thiện cảm, nhưng còn chưa đến mức thích.
Ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, gắp cho Ninh Yên miếng thịt xào ớt xanh, “Ăn nhiều một chút.”
“Cha cũng ăn đi.”
Cơm nước xong, Ninh Yên đem đồ đạc đã chuẩn bị đưa Ninh Hãn Hải.
Ninh Hãn Hải nhìn đồ vật xếp thành núi nhỏ mà sợ ngây người, “Nhiều như vậy? Con chuẩn bị cũng quá vất vả rồi.”
Dương Liễu chuẩn bị cho ông quần áo giày vớ đủ bốn mùa, còn có một chiếc ga, một chiếc chăn, một ít đồ ăn nhẹ, như bánh quy kẹo khoai lang, quả khô, tất tần tật thành một túi lớn.
“Như thế nào nghĩ đến chuẩn bị cho cha một cái bình nước vậy? Đúng lúc cha đang cần một cái.” Ninh Hãn Hải vừa mừng vừa sợ, ở chỗ này bình nước cũng là một vật tư khan hiếm.
Ninh Yên còn chỉ chỉ một túi thuốc, “Con chuẩn bị cho cha một ít thuốc cảm mạo, thuốc trị thương để có khi nào có nhu cầu thì chia cho cả mọi người nữa.”
Làm như vậy, nhân duyên của Ninh Hãn Hải với mọi người cũng sẽ tốt lên.
“Được.” Dược phẩm là vật tư khan hiếm, lần trước lấy được một ít thuốc tất cả đều bị lấy đi rồi.
Vì một viên thuốc hạ sốt, nhiều người đều đã quỳ xuống tới cầu xin ông, haiz.
Cũng thật quá thảm.
Ninh Yên lại kéo một bao tải lại đấy, “Đây là 20 cân gạo, 50 cân bột ngô, 2 cân dầu cải.”
Đây là cô lén đặt mua ở chợ đen, đặt ở không gian rồi mang lại đây.
Ninh Hãn Hải đều sợ ngây người, “Nhiều đồ như vậy con kiếm đâu ra?”
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười, “Luôn có biện pháp, đi, chúng ta đi Cung tiêu xã xem có gì tốt không.”
Ở Cung tiêu xã, Ninh Hãn Hải lần đầu tiên chứng kiến nữ sinh khi mua sắm đáng sợ như thế nào.
Nhìn đến cái gì cũng muốn mua, lôi kéo cũng không chịu đi, như một đứa trẻ to xác.
Đường nâu, trứng gà, mua!
Kem đánh răng, xà phòng, que diêm, mua!
Dầu, muối, tương dấm, mua!
Ninh Hãn Hải kéo cô đi cũng kéo không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Yên lấy ra mấy tờ tiền cùng đủ các loại phiếu đầy màu sắc, mua lại mua.
“Con lấy đâu ra nhiều phiếu như vậy?”
Ninh Yên có rất nhiều phương pháp, lần này trước khi ra cửa đã chuẩn bị không ít, “Đổi với người khác.”
Ninh Hãn Hải nhìn cô điên cuồng mua mua mua, đã sợ ngây người, “Mua nhiều như vậy, phải dùng tới khi nào mới hết chứ?”
Ông cảm thấy nhiều, nhưng Ninh Yên một chút đều không cảm thấy nhiều, Cung tiêu xã đều là có hạn ngạch mua hàng, số lượng có hạn, chỉ là chủng loại nhiều loại đồ vật khác nhau thôi. "Cứ dùng từ từ thôi."
Ninh Hãn Hải không hiểu, “Sao cứ phải một hai mua nhiều như vậy?”
Ninh Yên nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Con bị một loại bệnh, nhìn thấy thứ tốt liền phải mua, mua không được liền khó chịu.”
Ninh Hãn Hải:…
“Thiệt hay giả?” Ông lại chưa từng nghe nói qua căn bệnh này?
Ninh Yên thực nghiêm túc nói xạo, “Thật sự, đây là một bệnh tâm lý, tâm tình không vui thì mua đồ liền sẽ giảm bớt áp lực, tiêu tiền làm con vui sướng.”
Kỳ thật, cô chính là có tiền để đốt, hiện tại Ninh Yên đã là một tiểu phú bà.
Ninh Hãn Hải nhịn không được nghĩ nhiều, “Là khi gặp áp lực thì dùng cách này để dời đi sự chú ý?”
“Đúng vậy.” Ninh Yên lại để ý một đoạn vải đen, nhìn không chớp mắt, làm áo khoác hẳn là đẹp.
Ninh Hãn Hải nhẹ thở dài một hơi, “Ai, là chúng ta làm cha mẹ không tốt, làm con chịu nhiều khổ cực như vậy, đến mức sinh ra loại bệnh này.”