[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 238

Chương 238 -
Chương 238 -

Xem ra, con bé không có cách cùng những người xung quanh thành lập mối quan hệ tốt đẹp, chỉ có thể dựa mua sắm để giải tỏa, thật sự đáng thương.

Ninh Yên:…??? Ông ấy tin rồi sao?

Ninh Yên mau chóng phát hiện, Ninh Hãn Hải đối với cô lại càng tốt, luôn dùng ánh mắt áy náy nhìn cô, nhìn đến mức Ninh Yên có chút không thoải mái.

Đây là sao?

Không riêng gì Ninh Hãn Hải, Nghiêm Lẫm cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế, đối với cô thái độ cực kì cẩn thận.

Ninh Yên hoàn toàn không biết là mình đã làm cho hai người này suy nghĩ nhiều đến mức nào.

Khó có khi được rảnh, Nghiêm Lẫm gọi mấy chiến hữu tới, cùng nhau ăn một bữa cơm, Ninh Yên ở trên bàn cơm nói muốn nhập ít đậu nành, có một chiến hữu trồng đậu nành trong căn cứ, năm trước được mùa, cũng đang định xuất ra bên ngoài một ít.

Hai người ăn ý, Ninh Yên đi qua xem thử chất lượng đậu nành, còn nấu chín lên thử vị, xác thực là đậu nành chất lượng tốt.

Hai bên liền ký kết hợp đồng, vui mừng hợp tác.

Ninh Yên ra ngoài xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình khá vui sướng, trên đường trở về nhịn không được mà hát.

Nghiêm Lẫm nhìn cô cười vui vẻ như vậy, tâm tình cũng vui lây, đưa cho cô một túi ô mai.

“Cô còn muốn cái gì không?” Trông như thể chỉ cần cô muốn, hawsb có thể làm tất cả cho cô.

Ninh Yên sửng sốt, “Cha tôi mỗi ngày cũng đều hỏi như vậy, thế nào mà anh cũng… Hai người thật không bình thường!”

Cô có ảo giác như mình đã biến thành loại thiểu năng trí tuệ trong mắt hai người họ rồi!

Nghiêm Lẫm nhướng mày, rốt cuộc là ai không bình thường?

“Có bánh trứng, muốn ăn không?”

“Muốn!” Ninh Yên lập tức quên đi nghi vấn, trong mắt giờ chỉ bánh trứng thơm ngào ngạt.

Bánh trứng mềm mịn, ngọt mà không ngấy, ăn một cái lại thêm một cái, không dừng được.

Chờ xuống xe, cô lại nhớ tới, kéo Nghiêm Lẫm đến một bên, “Hai người mấy ngày nay cứ quái quái? Gì mà lúc nào cũng muốn giúp tôi?”

Nghiêm Lẫm câm miệng không chịu nói, Ninh Yên trước giờ luôn mạnh mẽ, bây giờ người khác coi mình là đóa hoa nhỏ yếu đuối mà thương tiếc, cô thật sự không quen.

Ninh Yên thực bực bội, kéo cổ áo Nghiêm Lẫm, giơ nắm tay giả bộ nói, “Nói hay không, không nói tôi liền đánh ánh.”

Nắm tay Ninh Yên nho nhỏ, giọng nói trong trẻo, thật xứng với một khuôn mặt đáng yêu, hoàn toàn không có lực sát thương.

“Ha ha ha.” Nghiêm Lẫm ngược lại bị cô chọc cười, duỗi tay nắm lấy nắm tay cô, tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao bàn tay cô bên trong.

Đáy lòng hắn hiện ta một tia khác thường, tay Ninh Yên thật sự rất mềm, sờ thật thích.

“Giờ đấm tôi như thế nào đây?”

Ninh Yên giãy giụa vài cái không tránh thoát được, trừng mắt nhìn hắn, Nghiêm Lẫm thật xứng đáng là cẩu độc thân. “Tôi đếm tới ba, không nói liền cắn anh.”

Tầm mắt Nghiêm Lẫm bất chợt dừng lại ở đôi môi hồng hào của cô, tim đập nhanh hơn, trong lòng nảy lên một cái, yết hầu khô khô.

Hắn không lùi mà ngược lại đi về phía cô, “Cô cắn đi.”

Hai người đứng rất gần, có thể nghe được cả hơi thở của nhau, bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như đã dừng lại.

Ninh Yên lúc này mới phát hiện bầu không khí này có bao nhiêu mờ ám, trong lòng hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau.

Lại quên tay mình vẫn đang bị Nghiêm Lẫm nắm, không cẩn thận bị kéo trở lại, ngã thẳng vào lồng ngực hắn…

Ninh Yên xấu hổ mặt đỏ tai hồng, “Anh còn không mau buông tay? Muốn sàm sỡ tôi à?”

“Rõ ràng là cô đang sờ ngực tôi…”

“Im đi, đó là không cẩn thận chạm vào thôi!”

Một tiếng cười bất chợt vang lên, “Ha ha ha, hai người trông buồn cười thật đấy.”

Cực kỳ giống hai học sinh tiểu học trêu chọc nhau.

Là Phương Minh, cũng không biết anh tới từ khi nào, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ.

“Hai người chú ý một chút, vẫn là ban ngày mà ở dưới đây ve vãn yêu đương, đừng có để bị đánh đấy.”

Xem ra chuyện vui sắp đến rồi, có thể uống một chén rượu mừng, thật tốt.

Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng buông ra tay, đáy lòng lướt qua một tia mất mát, trên mặt không thể hiện gì, “Phương đại ca, sao anh lại tới đây?”

Phương Minh lúc này mới nghiêm mặt nói, “Án tử xong xuôi rồi, chúng tôi phải rời khỏi, lại đây nói với các cậu một tiếng, các cậu định bao giờ đi?”

Bình Luận (0)
Comment