“Tôi vẫn luôn luôn nỗ lực làm người tốt, nhưng vì sao các người lại muốn ép tôi chứ?”
Cô nhìn vào mặt đối phương đang trắng bệch như tờ giấy, người ác cũng biết sợ sao? Cũng biết đau sao?
Khóe miệng cô cong lên, cười cực kỳ dữ tợn: “Tôi đâm vào động mạch của ông, thủ pháp chính xác vô cùng, trong vòng mười phút không được chữa trị nhất định sẽ chết.”
“Cho nên, có mở cửa không?”
Lão Ngô che ngực lại, thân thể run lên như tơ liễu bay trong gió, hoảng sợ như gặp phải ác quỷ.
“Cô… Cô rốt cuộc là ai?”
Ninh Yên nhẹ nhàng đưa đồng hồ lên xem: “Ông chỉ còn chín phút, từ chỗ này đi đến bệnh viện cần 15 phút, lái xe đi thì chỉ cần năm phút, thời gian của ông không còn nhiều lắm đâu.”
Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, tươi cười ôn nhu, nhưng lời nói ra lại làm xương sống lão Ngô có cảm giác rùng mình.
“Nếu tôi có bất trắc gì cô cũng không sống được.”
“Sao vậy được, tôi có trăm ngàn loại thủ đoạn để thoát tội.” Ninh Yên ngắm nhìn thưởng thức con dao nhỏ, tầm mắt đảo qua những người ở đây, thần sắc chắc chắn: “Lại nói, rất nhiều người sẽ ra sức bảo vệ tôi, ông có chết cũng là chết lãng phí, người chết cũng không có bất kỳ giá trị gì, mà tôi, có thể mang đến lợi ích rất lớn.”
Người bị cô nhìn qua đều không tự chủ được mà hơi run lên, con nhóc này điên cuồng không có giới hạn.
Nhưng không thể không thừa nhận lời cô nói có mấy phần đạo lý.
Người chết như đèn tắt, ân oán đều tiêu tán, ngoại trừ người nhà ra ai sẽ trả bất cứ giá nào để bảo vệ hắn chứ?
“Cô…” Lão Ngô rất muốn biết sự tự tin của cô rốt cuộc đến từ đâu, hình như cô không giống như những cô gái khác.
Ninh Yên nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Còn tám phút.”
Cả người lão Ngô run lên, rốt cuộc không thể lo đến những chuyện khác nữa, la lớn: “Mau mở cửa, mau lái xe đưa tôi đến bệnh viện.”
Mặc kệ lời cô ta nói là thật hay giả, hắn đều không muốn phải chết ở chỗ này.
Chủ nhiệm Triệu vội vàng chạy đi, trong lòng hoàn toàn rối loạn, chạy trước rồi tính, tìm người ở phía dưới thương lượng một chút nên xử lý thế nào.
Cửa xuống cầu thang lầu một cuối cùng cũng mở ra, đoàn người nâng lão Ngô lên chạy như điên xuống, cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Ninh Yên chỉ đứng đó, không có bất luận phản ứng gì.
Các cô gái khác vừa căng thẳng vừa sợ hãi hỏi: “Ninh Yên, bây giờ chúng ta phải làm sao? Không đi xuống sao?”
“Không được, phía dưới có người.” Trình Hải Đường kinh hô lên một tiếng, ý muốn mọi người lại xem.
Chỉ thấy một đám đàn ông đang xôn xao lôi kéo chạy ra, trong tay còn cầm vũ khí, chủ nhiệm Triệu đã ra lệnh cho bọn họ.
Ninh Yên nhìn thấy vậy nhanh chóng quyết định: “Đi giữ cửa khóa lại mau.”
Chị Phương không nói hai lời lập tức chạy như điên qua, khóa cửa trên cầu thang lại. Mọi người không khỏi trở nên nóng này: “Chúng ta không chạy sao? Nhốt bản thân lại thì có ích lợi gì?”
“Không còn kịp rồi.” một mình Ninh Yên có thể toàn thân rút lui, nhưng đem theo nhiều người như vậy thì khó nói.
Cô không thể nào đảm bảo không có thương vong.
Cô đi vào văn phòng, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn bấm ra một dãy số: “Là tôi, Ninh Yên, chỗ tôi xảy ra chuyện rồi.”
Liên tiếp bấm thêm mấy dãy số gọi điện thoại, lúc này cô mới nhìn về phía mọi người: “Tôi đã tìm cứu viện, lần này tôi muốn đâm thủng trời, các cô đều chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Cô quyết đoán kiên nghị, bộ dạng nghiêm túc lại vô cùng trấn định bất tri bất giác trấn an được cảm xúc đang hỗn loạn của mọi người.
Trinh Hải Đường giữ chặt lấy tay cô, giống như để hấp thu thêm sức mạnh: “Ninh Yên, em nói xem phải làm sao bây giờ, bọn chị đều nghe theo em hết.”
Điền Tiểu Diên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, cái gì chúng tôi cũng không sợ, cùng lắm thì cá chết lưới rách với bọn họ.”
Chỉ cần là phụ nữ, gặp phải trường hợp như vậy thì không thể không hận.
Cô tình nguyện chịu chết cũng không muốn chịu phải loại khuất nhục này.
Ngực chị Phương như đang bị đè ép một tảng đá lớn lên, nặng trĩu không thở nổi.
“Đám súc sinh vô nhân tính này có ý xấu lừa chúng ta tới đây, sao bọn họ lại dám làm ra chuyện như vậy chứ? Không sợ gặp phải hậu quả sao?”