Ninh Yên nhìn những nữ thanh niên trí thức đơn thuần này, các cô ấy không có nhiều sự trải nghiệm trong xã hội, luôn nghĩ người ta là người tốt.
“Bọn họ sợ cái gì đây? Phụ nữ có xảy ra chuyện cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ.”
“Bọn họ làm như thế này, có lần một cũng sẽ có lần hai, họ biến những nữ thanh niên trí thức biến thành vật trong tay của họ, không nghe lời thì sẽ uy hiếp đưa mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng, bọn họ có quyền có thế có thể tẩy trắng cho bản thân, phụ nữ thì chỉ biết chịu lấy nhục nhã, nhận hết thiệt thòi, không có mặt mũi sống ở trên đời nữa.”
Mọi người nghe thấy vậy chân tay rét run, không thể tin nổi nhìn Ninh Yên, đen tối như vậy sao?
Lửa giận trong lồng ngực của Trình Hải Đường quay cuồng, sắp nổ rồi: “Không thể nào bắt nạt người khác như vậy được, coi như lần này chúng ta có thể tránh qua kiếp nạn, vậy lần sau thì sao? Những nữ thanh niên trí thức ở các công xã khác thì sao đây?”
Cảm giác bi phẫn khi phải làm cá thịt đặt trên thớt mặc cho người ta chặt làm cho mọi người không nhịn được rơi nước mắt, thật hận.
Ninh Yên bình tĩnh nhìn mọi người: “Cho nên cần phải đưa chuyện này làm to lên, nắm giữ quyền lên tiếng, các cô có dám làm cùng tôi hay không?”
“Ban thanh niên trí thức là cơ quan quan trọng như vậy, vì sao lại không thể để thanh niên trí thức vào làm? Vì sao không thể tự nắm lấy vận mệnh của chính mình ở trong tay?””
Câu nói này vừa dứt tựa như một tiếng sấm rền nện xuống, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, có thể như vậy sao?
Sau đó mọi người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, sôi nổi bày tỏ thái độ: “Có gì mà không dám? Ninh Yên, tôi nghe theo cô hết.”
“Tôi cũng nghe theo cô, cô nói rất đúng, chỉ có nắm giữ được quyền lên tiếng mới có thể thay đổi hiện trạng.”
Ninh Yên nhìn về phía Sử Vân và Lương Điền Điền cả người đầy vết thương chồng chất, chần chờ một chút nói: “Các cô…”
Mặt Sử Vân bị sưng lên như cái đầu heo, đây là do cô kịch liệt phản kháng rồi bị đánh.
“May mắn các cô đuổi tới kịp, bọn họ còn chưa kịp… thực hiện được.”
Mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn.
Ninh Yên nhìn về phía Lương Điền Điền quần áo cả người tả tơi, mặt cô rơi đầy nước mắt lắc đầu: “Tôi cũng không có việc gì.”
Chỉ kém một bước cuối cùng nữa thôi, hiện tại cô vẫn còn cảm thấy ghê tởm không nhịn nổi.
Những tên đàn ông đó là súc sinh, ban đầu còn nói mấy lời dụ dỗ các cô, muốn để các cô chủ động, sau khi bị các cô dùng lời lẽ kiên quyết cự tuyệt vậy mà lại muốn.. cưỡng ép.
“Đợi lát nữa cần các cô phối hợp, các cô…” Ninh Yên có thể hiểu được tâm tình lúc này của các cô, bóng ma tâm lý đang rất lớn: “Nếu không muốn cũng được, tôi không miễn cưỡng, tôi sẽ nghĩ ra cách khác.”
“Tôi đồng ý, tôi không sợ.” Lương Điền Điền sợ mất mặt, nhưng cũng hiểu được đây là biện phát hiệu quả nhất.
Cô rất sợ, nhưng càng sợ lần sau vẫn có thể gặp phải chuyện như vậy hơn.
Ninh Yên hơi hơi gật đầu: “Tôi sẽ không để cho các cô thất vọng.”
Nhưng vào lúc này từ chỗ cửa cầu thang truyền đến tiếng phá cửa: “Mở cửa, mau mở cửa ra.”
Mọi người không khỏi luống cuống: “Ninh Yên, làm sao bây giờ?”
Ninh Yên đứng lên, giương giọng nói: “Đập đi, đập đi, tôi thả pháo ở cửa bây giờ, uy lực không lớn nhưng dùng để nổ chết bảy tám người thì vẫn có thể được.”
Âm thanh phá cửa dừng lại: “Cô hù chúng tôi.”
Ninh Yên cười ha hả: “Biết cho cái gì vào đường trắng sẽ nổ mạnh không? Người học hóa học chắc hẳn đều biết.”
“Đánh rắm, cô lừa quỷ, đường trắng mà có thể nổ mạnh, cô cho rằng chúng tôi đều là học sinh tiểu học sao chắc.”
“Xem ra là đều không ai học hóa, thật trùng hợp, chúng tôi mới khai trương xưởng đường, trên người tôi mang theo không ít đường trắng.” Ninh Yên ghé vào trên lan can nói to: “Các người đi ra sân đi, tôi cho mấy người học một khóa thí nghiệm hóa học thực tế sinh động, mang tên là: dùng đường trắng làm việc như thế nào.”
Cô đang kéo dài thời gian, nhưng người khác không hề biết.