[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 305

Chương 305 -
Chương 305 -

Người phá cửa hai mắt nhìn nhau, có người không tin, cũng có người nửa tin nửa không.

Nhưng loại người như bọn chúng lại vô cùng yêu tính mạng, mỗi ngày được ăn sung mặc sướng sao có thể chịu chết thẳng cẳng như vậy được?

“Dù sao người cũng không chạy được, chúng ta đi xem xem cô ta chơi thành cái dạng gì.”

“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là chuyện vài phút, chúng ta vẫn nên bảo đảm một chút.”

Cứ cảm thấy cô gái này thật sự là yêu quái!

Rõ ràng là kế hoạch đã được an bài vô cùng hoàn hảo, vậy mà lại bị cô ta dùng một tay phá hủy.

Không chỉ như thế, còn đâm lão Ngô một nhát, bộ dạng cả người toàn là máu rất dọa người.

Mấy tên canh cửa kia cũng chật vật không chịu được, có một người còn bị nổ vào mắt…

Chủ nhiệm Triệu bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, lúc nói chuyện với bọn họ lời nói còn run run, lòng còn sợ hãi.

Nói ra thì là một mình Ninh Yên làm bọn họ phải lui lại, ngẫm lại thì cảm thấy thật quỷ dị.

“Được, đi xem thử.”

Một đám người như ong vỡ tổ chạy vọt tới sân, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, Ninh Yên giống như đại minh tinh vẫy tay với bọn họ, ưu nhã thong dong, khóe miệng nhẹ cong lên, trong mắt lại hiện lên cảm giác lạnh lẽo.

Đến lúc làm việc rồi!

Mọi người nhìn từ dưới lên, nhóm nữ thanh niên trí thức ở sau lưng Ninh Yên lo lắng bất an, có được hay không?

Đường trắng thật sự là thứ nguy hiểm? Trước giờ bọn họ chưa từng nghe qua.

Không phải đang lừa bọn họ chứ? Cũng có khả năng chỉ đang kéo dài thời gian để chờ viện binh tới...

Thôi bỏ đi, cho dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ đấu tranh.

Ninh Yên vô cùng bình tĩnh, trước mặt tất cả mọi người, cô lấy một bịch đường trắng ra, còn lấy mấy viên bỏ vào trong miệng ăn thử.

Mọi người ở trên lầu, dưới lầu đều xem đến ngây người, đây thật sự là đường trắng.

“Chị Phương, đi tìm đồ đựng đi.”

Chị Phương chạy vào trong văn phòng, không lâu sau cô đã cầm một cái chén gốm sứ ra: “Cái này có được không?”

“Được.” Ninh Yên nhận lấy cái chén, cô cho đường trắng vào trong chén: “Tới đây, mở to mắt chó của các người ra nhìn cho rõ, thời khắc kỳ tích để chứng minh đã tới.”

Những người phía dưới đều không nhịn được muốn mắng người, mắt chó cái gì chứ? Có biết nói chuyện không thế?

“Nói cái quái gì thế, nhanh lên, đừng tung mồi nhử nữa.”

“Nếu cô dám trêu đùa chúng tôi, có chết chắc rồi.”

Động tác của Ninh Yên rất từ tốn, giống như cảnh quay chậm trong phim, khiến người ta nóng ruột tới muốn dậm chân.

“Tôi biết ngay cô đang xạo, cô chờ đó cho ông đây, ông đây sẽ đi lên phá cửa.”

“Đi, chúng ta cùng lên trên.”

Bọn họ cảm thấy mình đang bị một người phụ nữ đùa giỡn, nên vô cùng giận dữ, muốn trả thù cô.

Ngay lúc này, một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên: “Ôi, ôi, lửa.”

Chỉ thấy Ninh Yên bỏ một loại bột không biết tên vào bên trong, xèo một tiếng, ngọn lửa đã bốc lên trên.

Cô giống như đang làm ảo thuật, thần kỳ đến mức khiến người khác líu lưỡi không nói nên lời.

“Mẹ nó, cô ta đang làm gì vậy? Cô ta cho thứ gì vào đâu vậy?”

“Tôi cũng không biết, đây chính là lớp thí nghiệm hóa học mà cô ta nói à? Những cái này đều là kiến thức hóa học?”

Một đám người học kém đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác.

“Rốt cuộc cô ta bỏ thứ gì vào?”

“Muốn biết à?” Ninh Yên từ trên cao nhìn xuống những người đang ra sức gật đầu ở bên dưới, nhíu mày: “Không nói cho mọi người, mọi người đã đủ nguy hiểm rồi.”

Thực ra, thứ Ninh Yên cho vào là Kali clorat, bên trong không gian của cô có giữ một vài chất hóa học.

Ý định ban đầu của cô vốn không phải là muốn gây chuyện, mà là có một số thứ rất thực dụng.

Chuyên ngành của cô vốn là nông nghiệp, chuyên nghiên cứu về phân hóa học, mà phân hóa học là sản phẩm làm từ hóa chất, có hơi nguy hiểm.

Có một người đàn ông trong lòng cảm thấy không phúc, lầm bà lầm bầm trong miệng: “Không phải chỉ là lửa thôi à? Nguy hiểm chỗ nào, con đàn bà thối tha...”

Hắn còn chưa nói dứt lời, một cơn gió nhẹ đánh về phía mặt hắn, hắn không tự chủ được lấy cánh tay ra ngăn lại, cái chén gốm sư đập vào người hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment