Ninh Xuân Hoa càng không muốn trở lại quá khứ, "Cho dù người mới tới này có chút lương tâm, vậy người tiếp theo thì sao? Cũng không nói có lương tâm hay không, lý niệm không hợp là đủ cho chúng ta chịu khổ."
Phía trước là sinh trưởng dã man, hoàn toàn dựa vào chính mình từng bước một đi tới hôm nay.
Tiểu đánh tiểu nháo không ai để ý, tự nhiên không ai nhúng tay. Nhưng bây giờ, bọn họ đã hình thành quy mô nhất định, so với các nhà xưởng quốc doanh khác của công xã thì biểu hiện càng chói mắt hơn, đưa tới vô số ánh mắt chú ý.
Khắp nơi ngo ngoe rục rịch.
Bí thư chi bộ thôn có chút phiền lòng, "Đồng chí Tiểu Ninh, thời điểm cô không có ở đây thời, các đại đội trưởng cùng bí thư chi bộ thôn đều tới, muốn chia một chén canh."
"Còn đặc biệt không biết xấu hổ nói, muốn cho chúng ta hỗ trợ."
Không chỉ có muốn vào danh ngạch nhà xưởng, còn lấy danh hiệu quản lý thôn dân nhà mình, muốn an bài người tiến vào tầng quản lý.
Mẹ kiếp, vô liêm sỉ như vậy cũng có thể nói ra miệng.
“Tuy rằng chúng tôi cự tuyệt, nhưng bọn họ cứ ầm ĩ như vậy cũng không phải là chuyện tốt. " Ninh Yên không nghĩ tới trong khoảng thời gian cô rời đi, lại xảy ra chuyện như vậy, trách không được vội vã gọi cô trở về.
"Bọn họ không chiếm được tiện nghi ở trong tay chúng ta, sẽ đi công xã, đi huyện náo loạn, để cấp trên gây áp lực."
Sắc mặt của các cán bộ thôn đều rất khó coi, họa trong giặc ngoài.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Đồng chí Tiểu Ninh, cô nhiều chủ ý nhất, cô mau nói đi."
Ninh Yên bưng chén trà uống một ngụm: "Bảo trì tính độc lập, nâng cao thực lực bản thân, vặn tất cả mọi người thành một sợi dây thừng."
"Trước tiên chúng ta cần tập hợp tài nguyên thành một thể, thành lập tập đoàn Cần Phong, dưới cờ chia làm ba khối, đậu hũ Cần Phong, xì dầu Cần Phong, xưởng đường Cần Phong, đưa ba nhà xưởng này vào phạm vi quản lý thống nhất, hình thành quy mô nhất định."
Trước kia là hình tán thần không tiêu tan, hiện tại muốn thống nhất quản lý.
Cô vốn còn muốn tỉ mỉ phát triển, chờ đợi thời cơ, nhưng hiển nhiên, kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Hiện trường yên tĩnh, bí thư chi bộ thôn là người đầu tiên tỏ thái độ, "Tôi bỏ phiếu tán thành, cũng đề nghị đồng chí Ninh Yên đảm nhiệm chức tổng giám đốc."
Khốn cục này chỉ có Ninh Yên mới có thể giải quyết.
Ông lớn tuổi rồi, đầu óc theo không kịp, tư tưởng cũng cứng nhắc, kém xa Ninh Yên.
Năng lực của Ninh Yên đã sớm được mọi người nhất trí tán thành, đều bỏ phiếu tán thành.
Cứ như vậy, Ninh Yên từ chỗ tối thuận lý thành chương đi tới trước đài, trở thành người nói chuyện của tập đoàn Cần Phong.
Bí thư chi bộ thôn Ngưu trở thành bí thư chi bộ Đảng của tập đoàn, Ninh Xuân Hoa trở thành phó giám đốc tập đoàn.
Nguyên kế toán Trương Học Văn trở thành giám đốc tài chính của tập đoàn, năng lực tiêu thụ của thanh niên tri thức Diệp Hưng Học nổi bật, đặc biệt thăng lên làm giám đốc kinh doanh của tập đoàn.
Các cán bộ thôn khác làm ủy viên tuyên truyền, chủ tịch công đoàn, bộ trưởng bộ hậu cần.
Ninh Yên tiếp tục kiêm nhiệm chức vụ giám đốc nhà xưởng đường, bí thư Ngưu kiêm giám đốc nhà xưởng đậu hũ, Ninh Xuân Hoa kiêm chức giám đốc nhà xưởng xì dầu.
Ninh Yên ban hành mệnh lệnh đầu tiên, "Đại hội thành lập tập đoàn kiêm đại hội khen thưởng tổ chức vào chủ nhật, toàn thể công nhân viên chức tham gia, đây là trách nhiệm của bộ phận hậu cần.”
“Được.”
Ninh Yên phát ra từng mệnh lệnh đâu vào đấy, "Nghị quyết hôm nay dán ở cửa chính các nhà xưởng, do ủy viên tuyên truyền phụ trách."
"Được."
Ninh Yên nhìn về phía giám đốc tài chính, "Quản lý Trương, anh khép sổ sách các nhà xưởng lại một chút, giao cho văn phòng tôi."
"Được."
Nhìn cô sắp xếp mọi thứ có trật tự, lòng mọi người dần dần yên ổn.
Cuối cùng cũng tan họp, Ninh Yên thở dài một hơi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã sớm tối.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mấy người Ninh Nhị chạy vào, "Chị cả, chị cuối cùng cũng đã trở lại, em rất nhớ chị, sao chị mới trở về đã mở cuộc họ rồi? Sao không nghỉ ngơi trước?”