[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 483

Chương 483 -
Chương 483 -

Ông nội Nghiêm im lặng thở dài, cô thật sự rất phù hợp với Nghiêm gia, tính cách bổ sung cho Nghiêm Lẫm.

Tính cách làm việc lưu loát, quyết đoán của cô chính là khuyết điểm của Nghiêm Lẫm, nhưng thân phận của cô…

“Cháu thật biết mê hoặc dân tâm.”

Ninh Yên cười rất đáng yêu: “Đó là bởi vì cháu đã chạm trúng đáy lòng của ông, ông cũng là người một lòng vì đất nước, chúng ta có chung một tình cảm, chúng ta đều rất giỏi.”

Có người khen bản thân như vậy à? Ông nội Nghiêm không khỏi bật cười: “Đi, đi ăn cơm với ông.”

“Vâng.” Mặc dù Ninh Yên đang rất vội, nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ ra ngoài.

Thức ăn ở Nghiêm gia rất giản dị, một món rau xào, một món cá hấp, một món canh rau xanh đậu hủ.

Mỗi món Ninh Yên đều sẽ nếm một ít, mùi vị rất ngon: “Ông nội Nghiêm, ông ăn uống thật thanh đạm.”

Cô làm gì cũng rất thoải mái phóng khoáng, rất tự nhiên ăn cơm với ông nội Nghiêm, không có chút câu nệ nào, cô ăn từng miếng lớn, trông vô cùng ngon lành.

Cả gương mặt ông nội Nghiêm đều sầu não: “Bác sĩ bảo ông ăn như vậy.”

“Ông không giống như một người biết nghe lời.

Ông nội Nghiêm:...

“Ông không ăn, Nghiêm Lẫm sẽ làm loạn.”

Ninh Yên không nhịn được cười trộm. hai ông cháu bọn họ thật thú vị.

Ông nội Nghiêm không nhịn được hỏi cô: “Cháu không sợ ông chút nào à?”

Ninh Yên nhìn ông bằng ánh mắt rất kỳ lạ: “Ông là ông nội mà Nghiêm Lẫm yêu thương nhất, cháu chính là yêu ai yêu cả đường đi.”

Ông nội Nghiêm suýt chút nữa thì mắc nghẹn, cô đang nói gì thế: “Lời này bị ngược rồi, ông mới là trưởng bối.”

Sau khi ăn cơm xong, hai người trò chuyện vài câu, lính cần vụ vội vàng chạy vào: “Thủ trưởng, đã xử lý xong mọi chuyện.”

Ninh Yên gọi điện thoại cho nhà khách, lễ tân nói đã mua vé xe lửa xong, 9:30 sáng mai sẽ xuất phát.

Ninh Yên không ngờ thời gian lại gấp gáp như vậy, cô định nhờ lễ tân hỗ trợ mua thêm 2 vé nữa, nhưng lời vừa tới miệng, cô liền nuốt vào lại.

Thôi bỏ đi, mục tiêu quá lớn.

Cô đi ra cửa lớn đại viện, nhìn thấy vài người quen đang vây quanh bên cạnh bảo vệ, không ngừng xin cho bọn họ đi vào.

Bảo vệ không hề nhúc nhích, dùng lẽ nghiêm túc từ chối bọn họ.

“Miễu Miễu.” Ninh Yên lớn tiếng gọi, tất cả mọi người đều nhìn qua, sắc mặt Tôn Mỹ Hoa thay đổi, tại sao cô lại ở đây?

Ninh Miểu đang xem náo nhiệt lập tức lao qua: “Chị cả, chị cuối cùng cũng ra rồi, có thuận lợi không?”

Ninh Yên khẽ gật đầu, cô đưa hộp cơm nóng qua cho Ninh Miểu: “Mau ăn đi.”

Là hai chiếc bánh bao vẫn còn hơi ấm, Ninh Miểu đã đói bụng từ lâu, cô há to miệng ăn bánh bao.

Tôn Mỹ Hoa đưa hai đứa con của mình tới, ánh mắt không thể tin được: “Ninh Yên, cô đi từ trong ra à?”

Lần trước, một mình bà ta chạy tới cầu xin, đến cửa còn không vào được, giờ chỉ đành dẫn hai đứa con theo, tận dụng bọn chúng để kéo gần khoảng cách.

Hai anh em Nghiêm Kiều đều không muốn cha mẹ ly hôn, những nă nay, ly hôn là chuyện vô cùng mất mặt.

Một khi cha mẹ ly hôn, mong muốn muốn lấy vợ/chồng gia thế cao của bọn họ cũng tiêu tan.

Những gia đình nhà cao cửa rộng đều không muốn liên hôn với những gia đình ly hôn, trừ chính chính người đó rất có tiền đồ.

Đây là sự thật.

Ninh Yên cũng lười để ý tới bọn họ, điều này không phải người mắt mù cũng có thể thấy được à?

Lấy lấy kẹo sữa ra bỏ vào miệng, định chờ em gái ăn bánh bao xong sẽ rời đi, nhưng bộ não của cô cũng không nhàn rỗi, đang suy nghĩ cực nhanh.

Cô chỉ còn thời gian một buổi tối, những chuyện cô cần xử lý rất nhiều.

Tôn Mỹ Hoa vừa nhìn thấy cô lập tức nổi giận: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô bị điếc à.”

“Tôi khuyên dì nên kiềm chế lại, cũng không xem đây là nơi nào, người có thể ra vào nơi này là ai?” Ninh Yên thật sự không muốn làm ầm ĩ với bà ta, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cô không nói chuyện bà ta còn cho rằng cô sợ bà ta.

“Mẹ không cần mặt mũi thì thôi, đừng làm liên lụy tới cả nhà, đây chính là Tang Môn Tinh trong truyền thuyết à?”

Nghiêm Kiều rất tức giận, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, tôn nghiêm của người Ninh gia không thể tùy tiện bị người ta giẫm dưới chân.

Bình Luận (0)
Comment