Đương nhiên, thấy Ninh Yên có thể thoải mái ra vào đại viện, cô cũng không tránh khỏi đố kỵ: “Cô nói chuyện tôn trọng người khác chút, chúng tôi là người Nghiêm gia.”
“Ồ, những người Nghiêm gia không thể vào trong à?” Ninh Yên cười tươi như hoa, xát muối vào vết thương của đối phương: “Người không biết còn cho rằng mọi người là bà con nghèo tới tống tiền đấy.”
Sắc mặt ba mẹ con Tôn Mỹ Hoa đều đen lại, Nghiêm Kiều càng tức giận: “Nghiêm gia sẽ không để người như cô vào cửa.”
Ninh Yên lớn tiếng cười ha ha: “Tôi mới ăn cơm với ông nội Ninh, mấy người thì sao? Chỉ có thể ở bên ngoài uống gió Tây Bắc.”
Ý trong lời của cô chính là, những người đến cổng còn không vào được này không là cái rắm gì cả, có tư cách gì nhiều lời với cô, còn muốn đại diện Nghiêm gia, Nghiêm gia đồng ý à?
Lời này của cô khiến ba mẹ con Tôn Mỹ Hoa vô cùng tức giận, Nghiêm Kiều nổi trận lôi đình: “Đó là ông nội ruột thịt của tôi, tôi sẽ mách với ông nội tôi rằng cô bắt nạt tôi.”
Ninh Yên nâng cằm: “Không vào được.”
Đều là cả đám người không thể tự do ra vào, tự tin từ đâu ra thế?
Nghiêm Kiều:...
Nghiêm Hàn không vui nói: “Vị nữ đồng chí này, cô không nên ỷ có Nghiêm Lẫm mà không coi ai ra gì, người Nghiêm gia rất bao che khuyết điểm, cho dù thế nào đi nữa cô cũng là người ngoài.”
Ninh Yên lại nói tiếp: “Không vào được.”
Nghiêm Hàn:...
Mẹ ơi, sao lại có người biết chọc tức người khác như thế.
Trong lòng Tôn Mỹ Hoa vừa tức vừa hận: “Nếu cô muốn gả vào Nghiêm gia, cô phải lấy lòng chúng tôi…”
“Không vào được.”
Cả người Tôn Mỹ Hoa đều muốn nổ tung: “Á á á, câm miệng.”
Ninh Yên cười tủm tỉm nhìn Ninh Miểu: “Ăn xong chưa?”
Trong mắt Ninh Miểu tràn ngập ý cưới, đám người này thật sự nghĩ không thông, chị gái cô chưa bao giờ cãi nhau thua người khác: “Ăn xong rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Ninh Yên dắt Ninh Miểu rời đi, hoàn toàn không để ba mẹ con Tôn Mỹ Hoa vào trong mắt.
Nghiêm Kiều tức đến mức ngực đau nhói, cơn giận trào lên, không nói hai lời xông vào bên trong.
Nhưng cô vừa mới đi được hai bước liền bị ngăn lại: “Người tự ý xông vào, xử bắn tại chỗ.”
Nghiêm Kiều nào dám làm loạn nữa, tủi thân đến mức bật khóc: “Tôi muốn nói chuyện với ông nội, bây giờ, ngay lập tức.”
Cô không dễ dàng gì mới gọi được điện thoại, vừa mở miệng ra liền tố cao: “Ông nội, cháu bị người khác bắt nạt, chính là vị hôn thê không rõ lại lịch kia của anh cả, phẩm hạnh ti tiện, cử chỉ thô tục khó coi, trước giờ cháu chưa bao giờ gặp phải người phụ nữ nào không biết liêm sĩ như vậy.”
Trong lòng cô vô cùng hận, hận không thể giẫm Ninh Yên xuống dưới chân
Muốn gả vào Nghiêm gia, không có cửa.
Giọng nói không kiên nhẫn của ông nội Nghiêm truyền tới từ đầu dây điện thoại bên kia: “Ông rất thất vọng về cháu.”
Nghiêm Kiều cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, cô không nhịn được rùng mình một cái: “Ông nội, ông nói gì?”
Giọng nói nhàn nhạt của ông nội Nghiêm vang lên: “Ông sớm đã nghĩ tới, người Tôn gia có thể nuôi ra được thứ tốt đẹp gì chứ, từ khi bắt đầu, ông đã không trông chờ gì vào hai anh em cháu rồi.”
Nghiêm Kiều cảm thấy mình như bị giáng một đòn vào đầu, đau đến không thở nổi: “Ông nội.”
Điện thoại bị ngắt, cô gọi lại lần nữa, người nghe điện thoại là giúp việc, bảo cô đừng nói nữa, ông nội Nghiêm đã nghỉ ngơi rồi.
Tôn Mỹ Hoa thấy con gái mình ngây người ra, không nhịn được lắc nhẹ cô: “Kiều Kiều, ông nội con nói gì thế? Có phải nói muốn phạt nha đầu kia thật nặng không?”
Hai mặt Nghiêm Kiều đỏ như máu, gương mặt cực kỳ khó coi: “Mẹ, tại sao ông nội là ghét Tôn gia như vậy, ghét mẹ, dẫn tới việc ghét luôn cả anh em chúng con.”
Đúng vậy, ông lão ghét hai anh em bọn họ, trước giờ cô chưa bao giờ nhận thức điều này rõ ràng như bây giờ.
Bọn họ rõ ràng đều là con cháu của Nghiêm gia, nhưng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ mà con cháu Nghiêm gia nên có.
Cho dù tụ họp vào dịp tết cùng nhau ăn bữa cơm, cho dù bọn họ có tốn công tốn sức lấy lòng ông nội ra sao, ông nội cũng không quan tâm nhiều tới bọn họ.
Điều này có bình thường không?