Thực ra, bọn họ sớm đã biết vấn đề này nằm ở trên người Tôn Mỹ Hoa.
Nhưng cô không hiểu, cho dù không vừa mặt mẹ của cô, nhưng hai anh em cô đều mang họ Nghiêm, dòng máu chảy trong huyết quản là dòng máu của nhà họ Nghiêm.
Không phải nói tuổi càng lớn càng coi trọng huyết mạch thân tình à?
Trong lòng Tôn Mỹ Hoa vô cùng căng thẳng, vẫn dùng cách giải thích cũ: “Ông nội con ghét bỏ mẹ xuất thân nghèo khó, không xứng với cha của con.”
Nhưng lần này, Nghiêm Kiều không tin tưởng: “Không đúng, ông ấy nói người Tôn gia có thể nuôi ra thứ tốt đẹp gì, tại sao ông ấy lại nói như vậy? Rốt cuộc Tôn gia đã làm ra những gì?”
Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, lão già này, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí còn không để mặt mũi cho cháu trai, cháu gái ruột thịt.
Bà ta không tự chủ được mà đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác: “Do đầu óc của ông lão không được bình thường.”
“Mẹ.” Nghiêm Hàn tức giận thét lên: “Con thấy là đầu óc mẹ không bình thường.”
Đứng ở đây còn nói xấu ông nội, bà ta có biết suy nghĩ không?
Không biết suy nghĩ cũng đừng làm liên lụy tới anh em bọn họ.
Tôn Mỹ Hoa nhất thời xúc động, lúc này bà ta cũng rất hối hận: “Đều do mẹ hồ đồ.”
Nghiêm Hàn nhìn về phía bảo vệ, thấp giọng nhỏ tiếng nói: “Đồng chí, mẹ tôi mấy ngày nay phải chịu kích thích, không ngủ ngon nên nói năng bậy bạ, anh đừng nói lời này ra ngoài, cầu xin anh.”
Bảo vệ thương hại nhìn hắn, nơi này không đến lượt hắn làm chủ, những chuyện xảy ra mỗi ngày đều phải báo lên trên.
Nếu bảo vệ làm theo, thì bản thân hắn sẽ phạm tội.
Cho dù Nghiêm Hàn cầu xin thế nào, bảo vệ cũng không nói chuyện, ông nội Nghiêm rất nhanh liền biết được điều này, ông cười lãnh một tiếng, không nói gì cả.
Ông lão sớm đã biết bà ta là thứ không lên nổi mặt bàn, bị lợi ích làm mê muội tâm can, không từ thủ đoạn, vô cùng ích kỷ chỉ biết tới bản thân mình.
Tiểu nhân đắc chí ắt sẽ ngông cuồng, sẽ vui vẻ, sau đó sẽ làm điều xấu.
Cho nên, ông lão cho không bà ta cơ hội nào để lợi dụng mình, từ khi bắt đầu, ông ấy đã triệt để ngăn chặn bà ta, không để bà ta ỷ vào thế lực của Nghiêm gia để làm loạn.
Cho dù sinh con được thì sao? Ông lão nói không thích, ai dám cho bọn họ cơ hội?
Ninh Yên không biết gì về việc này, cô vội vàng đi một chuyến tới Từ gia, nói chuyện với bọn họ, nói với bọn họ ngày mai cô sẽ rời đi.
Từ Đạt và Kim Tích Như không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, đều có hơi không dám tin: “Có kịp không?”
Ngày mai còn phải đi ủy ban đường phố làm thủ tục, sao có thể nói đi là đi được.
“Kịp, tôi còn có hai thủ hạ.” Ninh Yên khẽ gật đầu: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ để Diệp Hưng Học đưa hai người đi làm thủ tục, nhân tiện chào hỏi một tiếng, làm thủ tục xong sẽ đưa mọi người tới thẳng trạm xe lửa.”
“Tôi sẽ tự mình đi một chuyện, đi tới căn lầu nơi mọi người sống trước đây, mọi người đưa tên người đó cho tôi.”
Từ Đạt vội vàng đọc tên ra, mặc dù người này có chút tham lam, nhưng nói lời giữ lời, chỉ cần đưa tiền cho hắn, hắn sẽ làm việc giúp.
Ninh Yên ghi nhớ, sau đó đứng dậy tạm biệt.
Từ Đạt không nhin được hỏi: “Ninh Yên, chỗ Lý Khả An bên kia nói thế nào?”
“Tôi sẽ bàn bạc lại với hắn.”
Từ Đạt và Lý Khả An là tình cảm hoạn nạn có nhau, ngày nay cả hai đều rơi xuống bước đường này, hắn không nhịn được thổn thức: “Tôi và cô cùng tới khuyên hắn.”
Ninh Yên đã có phương pháp: “Không cần, hai người ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sắp xếp hành lý chu đáo, chuẩn bị thật tốt, tôi sẽ xử lý những chuyện khác.”
Bỗng nhiên phải rời xa quê hương, trong lòng Từ Đạt rất rối loạn, nhưng thấy gương mặt kiên định của Ninh Yên, hắn không hiểu sao lại có cảm giác an toàn.
Hai chị em Ninh gia đi lại trong đêm, Ninh Miểu cảm thấy rất bất an khi đi lại trên con đường xa lạ, đường còn không có đèn, tối tăm vô cùng dọa người.
Ninh Yên cầm một chiếc đèn pin, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng sợ, một mình chị có thể đánh mười.”