[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 487

Chương 487 -
Chương 487 -

Ngày nào cũng bị đánh còn chê không đủ? Đây là kiểu người gì thế? Ninh Yên rất muốn chửi thề.

Hàng xóm đã trở về đi ngủ, Lý Khả An tràn đầy tức giận cầm bút lên, nhờ ánh trăng tối tăm bắt đầu viết ba chữ lớn trên giấy, thư tuyệt mệnh.

Ninh Yên mở đèn pin lên, điều chỉnh ánh sáng ở mức nhỏ nhất,

Trong cơn phẫn nộ, Lý Khả An viết chữ vèo vèo cực nhanh, không bao lâu đã viết xong.

Ninh Yên nhìn thời gian, mới 11 giờ, vẫn còn sớm.

“Rạng sáng ngày mai, tôi sẽ cho người tới tiếp ứng, anh chỉ cần im lặng đi ra ngoài là được, không cần đem theo thứ gì cả.”

Toàn bộ quá trình đều do cô chỉ đạo, dưới sự sắp xếp của cộ, Lý Khả An không khỏi chủ động làm theo tiết tấu của cô, không kịp suy nghĩ gì cả: “Thật sự có thể làm được à?”

“Đương nhiên, tôi còn phải đi sắp xếp những chuyện khác, anh ngủ sớm đi.” Ninh Yen bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “À, anh không có đồng hồ để xem thời gian, tôi sẽ để chiếc đồng hồ này lại chỗ anh.”

“Không…”

“Tôi đi trước.” Ninh Yên im hơi lặng tiếng đi tới cửa, cô lắng tai nghe ngóng một hồi, lúc này mới âm thầm mở cửa ra, ngoảnh đầu lại vẫy tay với Lý Khả An, nhanh chóng rời đi.

Lý Khả An ngây người ngồi trên mặt đầu, trong lòng vô cùng hoang mang, thật sự phải nghe theo kế hoạch của cô để làm à?

Hắn có cảm giác không chân thật, trái tim cứ lâng lâng, không biết đi về đâu.

Ninh Yên có đáng để hắn tin tưởng không? Đáng để hắn đánh cược tất cả không?

Tại sao hắn lại cảm thấy không quá tin tưởng.

Không biết đã ngồi được bao lâu, hai chân hắn cũng tê cứng, hắn cử động cơ thể, tay hắn vô ý đụng phải một thứ, là mấy viên kẹo và một túi bánh quy rơi xuống từ chỗ Ninh Yên mới ngồi lúc nãy, cô đây là cố ý muốn để lại cho hắn ăn à?

Trong lòng hắn dần dần cảm động.

Ninh Yên về lại phòng khách, cô lúc này vẫn chưa rãnh, cô tập hợp tất cả mọi người lại, thuyết minh tỉ mỉ cho mọi người phương án hành động.

Diệp Hưng Học phụ trách chỗ của hai vợ chồng Từ Đạt, hắn là người bản địa, quen biết nhiều người, cũng thuận tiện giao lưu với ủy ban đường phố, đây là con đường chính đáng, hợp tình hợp lý, không có gì nguy hiểm cả.

Còn Ngưu Tam có hơi sững sờ, bảo hắn rạng sáng đi trộm người?

“Tổng giám đốc Ninh, thật sự có thể làm như vậy à?”

Ninh Yên có chút không yên tâm: “Thôi bỏ đi, tôi tự mình đi một chuyến, ngày mai ai tới trạm xe lửa trước, người đó đi xếp hàng mua hai vé.”

Đến lúc đó mới mua vé, cho dù bị điều tra cũng không thể tra được gì, những năm nay cũng không có chứng minh nhân dân hay camera giám sát gì.

Một khi bước lên xe lửa, muốn tìm một người khắp trời nam đất bắc này không khác gì mò kim đáy bể.

Diệp Hưng Học nhắc nhở cô: “Có thể sẽ không mua được ghế mềm, à, không đúng, chúng ta có bảy người, tại sao phải mua thêm hai vé?”

“Vậy thì mua ghế cứng, vé đứng cũng được, chỉ cần có thể lên xe lửa là được.”

Ninh Yên day ấn đường, mọi chuyện vừa nhiều vừa rối: “Diệp Hưng Học, anh ở lại thêm vài ngày, bàn bạc chuyện hợp đồng.”

Diệp Hưng Học không khỏi nóng lòng: “Tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi muốn quay về giúp đỡ.”

“Không cần, công việc chính của anh là tiêu thụ, tôi sẽ tìm một người có thể giải quyết chuyện này.” Ninh Yên suy nghĩ một hồi, nói tiếp: “Lần này tôi không thể mang theo nhiều sách như vậy, lúc anh trở về mang theo giúp tôi.”

Những cuốn sách cô tìm được ở thư viện và vơ vét trong hiệu sách ước chừng sau bao tải, vừa nhiều vừa nặng.

Những cuốn sách này đều sẽ được đặt ở phòng trưng bày, cô không tiện đặt trong không gian.

Diệp Hưng Học thấy giọng điệu chắc chắn của cô, xem ra cô đã có cách ứng phó: “Được.”

Ninh Yên đứng lên: “Vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi.”

Ba giờ sáng, đêm khuya vắng lặng, Ninh Yên cực kỳ buồn ngủ, cô không nhịn được ngáp mấy cái.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái, kéo áo khoác chặt hơn.

Ngưu Tam nhìn chằm chằm vào cánh cửa: “Tại sao hắn vẫn chưa ra? Có phải đã ngủ quên rồi không?”

Chuyện này rất có khả năng.

Ninh Yên hoàn toàn không cho là vậy, thời khắc quan trọng như vậy, ngủ được mới là lạ, huống chi là người lòng nhiều suy nghĩ như Lý Khả An.

Bình Luận (0)
Comment