[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 488

Chương 488 -
Chương 488 -

“Cũng có thể hắn không muốn đi.”

“Không phải chứ?” Ngưu Tam không khói sốt ruột, bọn họ nửa đêm nửa hôm trèo tường đi ra đây, không phải đến để uống gió Tây Bắc.

“Đợi tiếp đi.” Ninh Yên lại đợi thêm nửa tiếng, trời lúc này đã dần dần hửng sáng, nếu còn không hành động sẽ trễ mất.

“Anh chờ ở đây đi.”

Cô rón ra rón rén đi tới, cũng không gõ cửa, mà thấp giọng gọi hai tiếng: “Thầy Lý, thầy Lý.”

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Ninh Yên khẽ cau mày, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

“Anh vẫn đang ngủ à? Vậy tôi phá cửa xông vào đây.”

Cô vừa nói xong, cửa lập tức được mở ra, một bóng người ốm yếu đứng sau cánh cửa: “Tôi… không muốn đi, cô mau đi đi.”

Trái tim Ninh Yên trầm xuống, quả nhiên là như vậy: “Tại sao?”

Lý Khả An xoay lưng lại, không muốn nhìn cô: “Chẳng tại sao cả, cô đi mau.”

Hai bên giằng co nhau mấy phút, Lý Khả An cuối cùng cũng không nhịn được: “Tôi ngẩng đầu lên không thẹn với trời, cúi đầu xuống không thẹn với người, tôi không muốn cả đời này phải mai danh ẩn tích giống như con chuột, cả đời trốn đông trốn tây không thể nhìn thấy ánh sáng, cho dù có chết, tôi cũng phải đường đường chính chính mà chết.”

Hắn thà chết cũng không muốn trải qua những ngày tháng như vậy.

Ninh Yên không khỏi thở dài, những nhân tài kiệt xuất như vậy rất khó sống sót, tất cả đều ngã xuống trong kiếp nạn lần này, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì bọn họ quá kiêu ngạo.

Bọn họ vô cùng kiêu ngạo, không thể đối mặt với hiện thực, không thể nào suy nghĩ thông suốt được, cũng không muốn sống tạm bợ.

Ngược lại, những người không có chí khí lại có thể sống được.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, nhưng quả thực rất đáng tiếc: “Anh quyết định rồi à?”

Lý Khả An đổi ý giữa chừng, người hắn cảm thấy có lỗi nhất chính là cô gái này, hắn cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với cô.

“Đúng vậy, cô đi đi.”

“Vậy được rồi.” Ninh Yên vỗ vào sau gáy hắn, động tác vừa nhanh vừa chính xác.

Cơ thể Lý Khả An mềm nhũn rồi té xuống, cô kịp thời đỡ hắn lên, dùng sức cõng hắn trên lưng, quay đầu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ninh Yên cõng người trên lưng im hơi lặng tiếng rời đi, không làm kinh động tới hàng xóm xung quanh.

Ngưu Tam nhìn thấy Ninh Yên đang từng bước đi tới, hắn mở to mắt, giọng nói run rẩy: “Cô thật sự đánh ngất hắn à?”

Hãy cho rằng cô chỉ nói miệng như vậy, nói đùa mà thôi.

Ninh Yên nâng cằm lên: “Anh tới cõng hắn, hành động nhanh lên.”

Lý Khả An ở lại đây chỉ có một con đường chết.

Ngưu Tam không dám nói thêm gì nữa, hắn khoác chiếc áo bông dày trên tay mình lên người Lý Khả An, sau đó cõng hắn lên, nhanh chóng đi theo phía sau Ninh Yên.

Trên đường không có người nào đi lại, Ninh Yên đi trước dẫn đường, không lâu sau, cô dừng lại ở ven sông, sau đó cô xoay người cởi giày trên chân của Lý Khả An ra, ném một chiếc xuống dưới sông, chiếc còn lại ném ở ven bờ sông.

Ngưu Tam nhìn thấy những hành động liên tiếp đó của cô cũng sững người: “Cô đang tạo hiện trường tự sát giả à?”

“Đúng vậy, có di thư, có hiện trường vụ án như vậy, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì, cũng sẽ không tiến hành điều tra.” Ninh Yên đã từng đi tới nơi này, vì thế cô rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Ngưu Tam do dự một lát: “Bọn họ không vớt được thi thể thì làm thế nào?”

“Ai đi vớt hắn? Hắn không có người nhà, sống đơn độc một mình, trên người lại có tội danh.” Ninh Yên không vui trừng Ngưu Tam một cái: “Hơn nữa, ai chịu lao xuống nước giữa mùa đông giá rét vì hắn chứ?”

Cô nói chuyện rất có lý, rất dễ dàng đã thuyết phục được Ngưu Tam.

Thôi bỏ đi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ đi theo cô làm loạn một phen.

Bây giờ, vẫn chưa có xe buýt tuyến đầu tiên, mọi người phải dùng chân đi bộ.

Hai người đi bộ đến mức thở hồng hộc, bầu trời cũng càng lúc càng sáng, người đi lại trên đường càng lúc càng đông, Nhưng không ai quan tâm tới việc trên lưng Ngưu Tam đang cõng một người.

Cả gương mặt đều che kín mít, có lẽ là đang bị bệnh.

Cuối cùng cũng đã tới được trạm xe lửa, hai người tìm một góc để ngồi xuống, Ninh Yên vô cùng mệt mỏi, cô lau mồ hôi ở trên trán.

Bình Luận (0)
Comment