[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 489

Chương 489 -
Chương 489 -

Ngưu Tam còn tốt hơn một chút, hắn đã làm rất nhiều việc nhà nông, cơ thể vô cùng rắn chắc.

Hắn nhìn người đàn ông mà mình đang cộng trên lưng, tâm trạng vô cùng phức tạp, bọn họ đều rất mệt mỏi, còn người đó thì đang rất thoải mái… hôn mê.

“Tổng giám đốc Ninh, cô dùng phương thức cứng rắn như vậy, người ta sẽ không cảm kích cô, nói không chừng còn hận cô, có khả năng sẽ không làm việc cho chúng ta.”

Ninh Yên hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, cô đang rất bận: “Không phải có câu nói, phụ nữ cương trực đến đâu cũng sẽ bị đàn ông chinh phục à, bắt về tay trước đã rồi dỗ sau.”

Biểu cảm của Ngưu Tam quả thật một lời khó nói nết, hắn cảm thấy Ninh Yên là một tên đại tra nam của thế kỷ.

“Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh? Không phải là… bị đánh ngu người rồi chứ?”

Ninh Yên sờ vào mạch đập của Lý Khả An, sau đó lật mắt hắn xem mấy cái: “Lâu lắm rồi hắn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ thể và tinh thần đều căng thẳng đến cực hạn, đang trên bờ vực sụp đổ, bây giờ ngủ nhiều một chút cũng là chuyện tốt với hắn.”

Cô nói như vậy, Ngưu Tam cũng không hỏi nhiều nữa: “Vậy được rồi, tôi đi xếp hàng mua vé xe.”

“Khoan đã.” Ninh Yên nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng, cô nhíu chặt mày, xem lại thời gian, bây giờ là sáu giờ, còn ba tiếng rưỡi nữa mới đến thời gian xuất phát.

“Tôi lại phải đi một chuyến.”

Chuyện mà cô đã đồng ý với vợ chồng Từ gia cô vẫn chưa vẫn chưa làm xong, làm người phải biết giữ chữ tín.

“Vậy phải làm sao?” Ngưu Tam nhìn người đàn ông đang ngủ mê mang, cần phải có người trông giữ hắn.

Ninh Yên suy nghĩ một hồi, cô lấy hai vé xe lửa đưa qua: “Anh không cần quan tâm bất cứ điều gì cả, chỉ cần phụ trách đưa hắn lên xe lửa.”

Ngưu Tam có hơi không yên lòng: “Cô có kịp không?”

Đi về một chuyến tốn ít nhất hai tiếng, còn phải xếp hàng mua vé, tính thế nào cũng thấy không kịp.

“Không có vấn đề gì.” Ninh Yên đã có cách.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ngưu Tam: “Lỡ như hắn bỗng nhiên tỉnh lại làm ầm lên thì sao?”

“Lại đánh ngất tiếp.” Ninh Yên nói xong câu đó liền rời đi, để lại Ngưu Tam khoé miệng còn đang co rút.

Ninh Yên đi dạo một vòng quanh trạm xe lửa, ở đây có rất nhiều người, đông tới mức rối tinh rối mù.

Cô đi tới phía trước hàng mua vé, cất giọng nói: “Ai mua được vé xe lửa lúc 9 giờ 30 phút đi tới tỉnh Hắc, tôi muốn mua hai vé, mỗi vé tôi sẽ trả cho người đó thêm năm đồng.”

Cô vừa nói xong, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. “Cô vừa nói gì? Tôi chưa nghe rõ?”

Ninh Yên lặp lại một lần nữa, các hành khách đưa mắt nhìn nhau, có hơi do dự.

Một người hành khách nói: “Thời gian vẫn còn kịp, cô tự đi xếp hàng đi, 10 đồng không phải là con số nhỏ.”

Ninh Yên nở nụ cười nói: “Tôi mua vé xong còn phải xử lý chút chuyện, có ai đồng ý nhượng lại cho tôi hai vé không? Mong mọi người giúp đỡ.”

“Tôi.” Một người đàn ông xếp ở vị trí đầu tiên giơ tay lên: “Sắp tới lượt tôi rồi, tôi sẽ mua giúp cho cô thêm hai vé.”

Chuyển tay một cái liền kiếm được 10 đồng, chuyện tốt như vậy vốn không nhiều.

Người xếp hàng ở vị trí sau cùng có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không tiện mở miệng, ra đường vốn đã không dễ dàng gì.

Không bao lâu sau, hai tấm vé đã tới tay, Ninh Tên liên tục nói cảm ơn, cô đưa cho đối phương 10 đồng, cả hai bên đều rất hài lòng.

Ninh Yên trở về nói với Ngưu Tam một tiếng, Ngưu Tam nhìn thấy tấm vé xe lửa nóng hổi mới ra lò kia, vô cùng bội phục Ninh Yên.

Tổng giám đốc Ninh uy vũ, có nhiều bản lĩnh.

“Tôi đi trước, không cần chờ chúng tôi.” Ninh Yên vội vàng chạy đi, hiện tại đã có xe bus.

Cô phải chuyển hai tuyến xe bus mới tới căn lầu nơi Từ gia sinh sống ban đầu, thuận lợi tìm được người đàn ông vừa mới ra cửa định đi làm, hắn họ Mao.

Hai người nói với nhau vài câu, người đàn ông sảng khoái đồng ý, hắn nhận lấy tờ giấy ghi số điện thoại và số tiền được kẹp bên trong.

Ninh Yên không dừng lại ở đó lâu, cô tiếp tục đi tới nhà khách.

Ninh Miểu đang ngồi ở gần quầy lễ tân của nhà khách, Dưới chân cô là một mớ hành lý, nhìn thấy Ninh Yên đã tới, cô vui vẻ nhảy qua.

Bình Luận (0)
Comment