“Chị cả, anh Diệp đã ra ngoài rồi, nói rằng sẽ tập hợp ở bến xe lửa.”
Ninh Yên không yên tâm đến một mình Ninh Miểu mang hành lý tới trạm xe lửa, Ninh Miểu tuổi còn nhỏ, lại là một cô gái, khu vực bên cạnh trạm xe lửa lại vô cùng phức tạp.
Cô khẽ gật đầu, sau đó đi về phía lễ tân, nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Chị Lý, xe ba bánh mà tôi đặt tối hôm qua đã tới chưa? Tôi đang rất vội.”
Nhân viên phục vụ ở khu lễ tân vô cùng nhiệt tình nói: “Không có vấn đề gì, tôi đã nói xong với bác cả của tôi rồi, cô đợi một lát, tôi lập tức bảo lao công đi gọi ông ta.”
Bác cả của cô là người kéo xe ba bánh, có một số hành khách cũng có nhu cầu dùng xe ba bánh, cô cũng thường giật dây bắc cầu gọi xe giúp bọn họ.
“Cảm ơn chị Lý.”
Nhân viên phục vụ ở khu lễ tân rất thích cái miệng ngọt ngào của Ninh Yên: “Không cần khách sáo làm gì, đúng rồi, sáng nay cô ra khỏi cửa lúc mấy giờ thế? Tôi không hề nhìn thấy cô.”
Cô cũng chỉ tùy ý hỏi, câu trả lời của Ninh Yên cũng rất tùy ý: “Có thể là do cô bận làm thủ tục, cho nên không chú ý tới tôi.”
Ninh Yên nói chuyện vô cùng tự nhiên, không chút sơ hở, chị Lý hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả.
Nhưng lúc hai chị em Ninh gia ngồi xe ba bánh đi tới trạm xe lửa, lúc này thời gian xuất phát chỉ còn lại mười lăm phút.
Hai mắt Ninh Miểu sáng lên, cô vui vẻ gọi lớn: “Em nhìn thấy cô Kim rồi.”
Quả nhiên ở chỗ vào cửa có ba bóng người quen thuộc đang đứng, bọn họ đang ngẩng cổ lên chờ đợi.
Diệp Hưng Học vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc Ninh, cuối cùng mọi người cũng tới.”
Hắn chủ động cầm hành lý: “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói, thời gian rất gấp gáp, tôi lo xe lửa sẽ tới sớm.”
Ninh Yên nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho tài xế lái xe ba bánh, nói lời cảm ơn, lúc này cô mới cầm hành lý xuống: “Xe lửa tới sớm cũng phải chờ đúng thời gian mới xuất phát đúng không?”
“Cũng chưa chắc.”
Xe lửa tới sớm năm phút, cả đám người như ong vỡ tổ lao lên phía trước, Diệp Hưng Học bảo vệ hai vợ chồng Từ Đạt đi tới hướng toa ghế mềm.
Ninh Yên nằm chặt tay Ninh Miểu, sợ cô bé lạc.
Mỗi lần ngồi xe lửa đều là một lần khảo nghiệm đầy gian nan.
Cô thật muốn đi máy bay, đáng tiếc, cô không mua được vé, hãng hàng không không áp dụng cho dân chúng.
Cửa sổ của xe lửa đã được mở ra, Diệp Hưng Học bước lên trước, sau đó mới quay đầu lại giúp đỡ, hai vợ chồng Từ Đạt leo lên cửa sổ rất khổ sở, hai chị em Ninh Yên đứng đằng sau đẩy họ lên.
Không dễ dàng gì mới đưa được hai người vào trong, sau đó ném tất cả hành lý vào, bây giờ, Ninh Miểu dưới sự giúp đỡ của chị gái mình cũng leo vào toa tàu.
Ninh Yên hành động linh hoạt, cô cử động nhẹ một cái, cả người nhẹ nhàng bay vào trong toa tàu.
Tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng, Ninh Yên chỉ vào chiếc giường ở bên trái nói với hai vợ chồng Từ Đạt: “Hai người ngủ ở trên chiếc giường này.”
“Được.” Từ Đạt đặt hành lý xuống dưới gầm giường, Kin Tích Như ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, cô thật sự rất mệt.
“Giường mềm rất đắt đúng không? Thực ra ngồi ghế cứng cũng rất tốt.”
Ninh Miểu thân thiết ngồi gần Kim Tích Như: “Sức khoẻ của cô Kim không tốt, nằm giường mềm có thể ngủ một lát, không cần tiết kiệm số tiền này.”
Kim Tích Như xoa mặt Ninh Miểu, hai người rất có duyên, cũng dần dần sinh ra mấy phần tình cảm: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Diệp Hưng Học quan sát xung quanh: “Ngưu Tam đâu rồi? Hắn không phải là vẫn chưa đi lên tàu chứ? Tôi đi tìm hắn.”
Hắn mới đi được vài bước đã thấy Ngưu Tam mặt đầy mồ hôi cõng theo một người tới: “Nhanh lên, giúp tôi một tay.”
Diệp Hưng Học tiến lên giúp đỡ: “Người này làm sao vậy? Bị bệnh à?”
Ngưu Tam cõng Lý Khả An trên lưng chen chúc trong đám người đã mệt tới phát điên: “Đỡ hắn lên toa tàu trước đã.”
Sau đó mọi người cùng đặt Lý Khả An xuống giường, hắn nhắm chặt hai mắt, cả người bị bọc trong chiếc áo bông lớn, trông dáng vẻ vô cùng yếu ớt.
Tiếng còi tàu vang lên, Ninh Yên thúc giục: “Diệp Hưng Học, anh nhanh chóng xuống tàu đi.”