Theo bài kiểm tra thông thường, những người này sẽ không có cơ hội, họ không thể vượt qua bài kiểm tra viết.
Ninh Yên đồng ý: "Được thôi, nhưng tôi cũng có yêu cầu, tôi muốn người chịu khó kiên định nghe lời, không gây chuyện."
Cô không muốn gây ra phiền toái gì.
Bí thư Chu không phản đối, "Đương nhiên.”
Ông là một nhà lãnh đạo kiên quyết, ngay lập tức quay trở lại văn phòng để gọi điện thoại và thông báo cho các công xã nghèo phía dưới. Bốn trăm chỉ tiêu không nhiều, nhưng đối với một gia đình, là thời khắc có thể thay đổi vận mệnh.
Phải báo danh trước, sau đó chọn ra nhóm người giỏi nhất, chia đều cho nam và nữ mỗi bên một nửa, tạm thời cứ làm theo như vậy.
Bí thư Chu cũng đồng ý kế hoạch này.
Trước khi rời đi, Ninh Yên lấy ra một túi kẹo và đồ ăn nhẹ từ trong ba lô, "Bí thư Chu, đây là quà lưu niệm tôi mang về từ Thượng Hải. Quà nhẹ nhưng nặng tình nghĩa nha.”
Chiếc ba lô màu đen này cũng được phu nhân Smith tặng cho cô, có thể đựng được rất nhiều thứ.
Bí thư Chu nhìn thoáng qua: "Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô."
Ninh Yên :...
Có thể coi như lĩnh giáo được trình độ liêm chính của bí thư Chu, lần trước đi kiểm tra tập đoàn Cần Phong, khi đi công tác ăn một bữa ăn ông còn trả bằng phiếu gạo.
"Khi nào đi công tác ngài có thể tặng lại cho tôi một món quà lưu niệm, coi như hòa nhau." Ninh Yên nhanh chóng đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, "Đúng rồi, có một việc vui đặc biệt khác sắp tới, ngài có thể chờ một chút."
Trong lòng bí thư Chu khẽ động, "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Ninh Yên thần bí, "Đối với huyện Hoành Sơn, đó là một chuyện tuyệt vời, tôi đã làm được."
Giống như một đứa trẻ tranh công, khóe miệng bí thư Chu giật giật, nhưng khi cô nói điều này, nó thực sự khơi dậy sự tò mò.
Ông cúi đầu cầm lấy bút, bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn nhẹ trên bàn, trong chốc lát liền quên mất.
Đi ra khỏi chính quyền huyện, Ninh Yên vội vã chạy đến thành phố để được gặp thị trưởng Dương.
Thị trưởng Dương và bí thư Chu là hai phong cách khác nhau, người trước thì gần gũi với dân hơn, dễ thích nghi hơn và là một chính trị gia có trình độ.
Người sau thì là người nghiêm túc hơn, làm việc xử theo phép công và cực kỳ có nguyên tắc.
Nhưng đều có một điểm chung, họ đều là những cán bộ giỏi, làm những việc thiết thực.
Thái độ của thị trưởng Dương đối với cô vẫn không thay đổi, ông không hỏi về báo cáo mà chỉ nói: "Tôi chỉ có mười phút rảnh rỗi, lát nữa tôi còn phải chủ trì một cuộc họp.”
"Được rồi, tôi sẽ nói một cách ngắn gọn.” Ninh Yên đem hình thức rập khuôn một lần nữa, thị trưởng Dương có chút kinh ngạc, nhưng ông cũng khen ngợi năng lực của cô.
Đà phát triển của tập đoàn Cần Phong rất tốt, nhưng đến nay vẫn chưa được xếp hạng cao trong thành phố.
Ninh Yên đưa thư khen ngợi cho thị trưởng Dương, nói một cách khoe khoang: "Nhìn xem, người khác khen ngợi tôi rất nhiều.”
Thị trưởng Dương không nhịn được bật cười, tính cách hoạt bát và tự luyến này thật khiến người ta không chán ghét được.
"Không tồi, thành phố sẽ hoàn toàn ủng hộ công việc của cô.”
"Cảm ơn thị trưởng. " Đây chính là điều Ninh Yên muốn nghe, cô nhất định phải nói với thị trưởng về việc kiếm ngoại hối và báo cáo về nó một chút.
Đây không phải là vấn đề nhỏ, mức độ liên quan vô cùng lớn.
Nhìn thời gian sắp hết, Ninh Yên không dám trì hoãn thêm nữa, đứng lên, "Vậy tôi xin phép đi trước..."
Cửa bị mở ra, một thiếu nữ khóc sướt mướt chạy vào: "Cha, mẹ Phi Vũ ép con sinh thêm, nhất định phải sinh con trai..."
Phía sau còn có một thư ký ướt đẫm mồ hôi, không kịp ngăn cản.
Ninh Yên đứng bất động tại chỗ, hận không thể bịt tai mình lại.
Khi thiếu nữ nhìn thấy Ninh Yên, vẻ mặt đông cứng lại, nước mắt cũng không rơi nữa.
Có người trong phòng làm việc của cha cô? Tại sao thư ký không nói sớm hơn?
Xấu hổ chết đi được.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, thị trưởng Dương xoa xoa lông mày, cô con gái này vẫn lỗ mãng như vậy.
"Thị trưởng Dương, tôi đi đây.” Ninh Yên ném xuống những lời này, lập tức xoay người chạy, so với con thỏ còn chạy nhanh hơn.