Quý Bình không nhịn được nhìn cô gái được chụp trong ảnh, ngũ quan nảy nở, thanh lệ thoát tục, phấn điêu ngọc trác, đôi mắt sáng rực rỡ lung linh, mái tóc ngắn ngang vai để lộ một chút dễ thương, đẹp đẽ vô cùng.
Cô mặc một cái áo khoác màu đen vừa người, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã xuất trần, nhìn một lúc ánh mắt hắn không khỏi ngây ngốc…
Một bàn tay duỗi qua che ảnh chụp lại, mày Quý Bình nhăn lại, không nghĩ ngợi gì đập vào bàn tay.
“A.” Vu Tinh Tinh hô lên một tiếng, lúc này Quý Bình mới ý thức được bản thân đang làm gì, nhưng vẫn không cảm thấy mình có gì sai: “Em hô to gọi nhỏ cái gì? Suýt chút dọa chết anh.”
Mẹ Quý đương nhiên là bênh con trai mình, ở trong mắt bà, con trai cái gì cũng tốt, công chúa cũng không xứng với hắn.
Trước kia bà chướng mắt Vu Hồng Muội, hiện giờ cũng chướng mắt Vu Tinh Tinh, nhưng Vu Tinh Tinh biết dỗ ngọt người khác, bỏ được tiền vốn.
Có điều cái gì cần nói vẫn phải nói: “Tinh Tinh à, làm vậy là cháu không đúng rồi.”
Vu Tinh Tinh cúi đầu theo thói quen nói: “Là cháu sai rồi, trong nhà còn có việc, cháu đi về trước.”
Vốn dĩ cô muốn chờ lát nữa có thể bồi dưỡng thêm tình cảm, nhưng hiện tại tâm phiền ý loạn.
“Đi đi.” Mẹ Quý phất tay.
Vu Tinh Tinh liếc mắt nhìn Quý Bình một cái, Quý Bình vẫn còn đang ngồi nhìn tấm ảnh, trong lòng cô xuất hiện một cỗ uất ức, cắn cắn môi: “A Bình, anh không tiễn em đi ra ngoài sao?”
Mẹ Quý có chút không vui: “Tiễn cái gì mà tiễn, đêm khuya trời lạnh, thân thể A Bình yếu, cháu đừng có suốt ngày để nó chịu thiệt như thế.”
Để hắn chịu thiệt? mặt Vu Tinh Tinh đen lại, Quý Bình làm như không nghe thấy lời nói của mẹ, cũng không đứng ra nói giúp cô một câu nào.
Nhưng biết làm sao bây giờ đây? Cô còn phải cố nén nhịn, chờ một chút, chờ sau khi cô tiến vào cửa nhà họ Quý, sinh con xong, khi đó cô mới có quyền lên tiếng.
Cô miễn cưỡng cười trừ: “Đúng rồi, A Bình, khi nào thì anh đến nhà của em ăn cơm? Cha mẹ em muốn gặp mặt anh.”
Cô nói ngắn gọn nhưng ngụ ý trong đó rất dễ hiểu, chính là đi gặp người lớn trong nhà, sau đó bước tiếp theo là đính hôn.
Quý Bình hơi mất kiên nhẫn: “Để hôm nào đi.”
Lúc Vu Tinh Tinh đi ra khỏi nhà họ Quý, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ, cô ăn nói khép nép đến như vậy mà nhà họ Quý vẫn không coi cô là người một nhà.
Đều do Ninh Yên! Nếu không có cô ta xuất hiện nói không chừng cô có thể lấy được lòng của cha Quý.
Ninh Yên ở tập đoàn Cần Phong của Thành phố Hải Thanh tỉnh Hắc đúng không? Được, cô nhớ kỹ.
Ánh mắt của cô càng ngày càng thêm âm u.
Cô về đến nhà, không khí trong nhà trầm thấp, trên bàn có một tờ báo, mẹ Vu đang nhìn một cách si ngốc.
Không biết tại sao lại làm Vu Tinh Tinh tức giận, hung tợn khiển trách: “Nhìn cái gì mà nhìn, cho dù nhìn thì cô ta cũng sẽ không trở về.”
“Tinh Tinh.” Mẹ Vu hoảng sợ.
Cả người Vu Tinh Tinh đầy lệ khí, hận không thể đem những căm hận này xé nát tất cả: “Cha, có tờ báo này cũng coi như là một chuyện tốt, để cho chúng ta biết cô ta trốn ở chỗ nào.”
Vu Vĩ Thành sửng sốt, ánh mắt thay đổi mấy lần: “Tình hình đã khác rồi.”
“Không có gì khác cả.” Lúc trước Vu Tinh Tinh đã muốn đào chỗ ở của Ninh Yên ra, tìm cách hủy hoại, đáng tiếc không tìm thấy người.
Hiện giờ tốt rồi, tin tức đã đưa đến trước mặt cô.
Đứng ở trên cao thì như thế nào, lúc ngã xuống sẽ chết càng thảm hơn.
Mẹ Vu nhìn qua người này, lại nhìn qua người kia, có chút mờ mịt: “Các người muốn làm gì?”
Vu Tinh Tinh rũ mi mắt xuống: “Con suy nghĩ, hay là viết cho cô ta một bức thư cầu hòa?”
“Cái đó có thể thử xem.” Ánh mắt mẹ Vu sáng lên: “Viết đi, mau viết.”
Cha Vu:…
Mà bên kia Vu Hồng Hà kéo thân thể mệt mỏi lê trở về cũng với ba đứa trẻ quay lại ký túc xá, cầm đồ ăn lấy được ở nhà ăn ra chia cho bọn trẻ cùng ăn, pha sữa bột cho đứa trẻ nhỏ nhất, tắm rửa cho bọn nhỏ, bận rộn xoay vòng vòng.
Tuy rằng cuộc sống trải qua rất khổ rất mệt, nhưng trong lòng Vu Hồng Hà lại bình tĩnh, không có ai đánh cô, không có ai mắng cô là gà mái không biết đẻ trứng.