“Thùng thùng.” Tiếng đập cửa vang lên, trong lòng Vu Hồng Hà trở nên căng thẳng: “Là ai?”
“Là mẹ.” Thanh âm của mẹ Vu vang lên.
Vu Hồng Hà âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến lên mở cửa, mẹ Vu cả người lạnh toát đi vào trong.
Vu Hồng Hà cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: “Mẹ, muộn như vậy sao mẹ lại tới đây?”
Người nhà họ Vu đang thương lượng chuyện gì đó, lại đẩy mẹ Vu ra bên ngoài, bà vừa giận liền chạy ra đây.
“Ăn cơm chưa?” Mẹ Vu cực kỳ cô độc, con trai cả sau khi có gia đình nhỏ một lòng chỉ ở bên cạnh vợ con, đối với người mẹ là bà có cũng được không có cũng không sao.
Vu Tinh Tinh cũng không thân thiết với bà, tình nguyện đi hiếu thuận với người nhà họ Quý cũng không tiêu cho bà một xu nào hết, ngày thường cũng lãnh đạm vô cùng, vẫn luôn trách bà còn nhớ thương Ninh Yên.
Bà cũng có như cầu tình cảm.
Vì vậy tuy rằng Vu Hồng Hà không biết cố gắng, nhưng đối với bà mà nói là một con đường giải quyết áp lực cô độc.
“Ăn rồi, hôm nay đồ ăn của nhà ăn không tệ, mẹ có khỏe không?”
Mẹ Vu nhẹ nhàng thở ra: “Ài, em gái con gây ra chuyện, người trong nhà ai cũng không vui…”
Vu Hồng Hà không có kiên nhẫn cắt ngang: “Con không muốn nghe chuyện của Vu Tinh Tinh.”
Tuy rằng mới chỉ gặp một lần, nhưng sự kinh bỉ và khinh thường trong mắt Vu Tinh Tinh làm cho lòng người rét lạnh.
Lúc đầu khi cô trở về muốn vào nhà mẹ để, người nhà mẹ để chẳng những không chịu cho vào mà còn đuổi cô ra khỏi cửa, lời nói còn vô cùng khó nghe, muốn cắt đứt quan hệ với cô, ngay giây phút đó trái tim cô đã hoàn toàn băng giá.
Thôi, đành hoàn toàn phân rõ ranh giới, yên lặng sống, vĩnh viễn sẽ không nói cho người ngoài biết chuyện cô là con gái nhà họ Vu.
Cô vốn nên tuyệt vọng, nhưng Ninh Yên đã thay cô sắp xếp tốt mọi thứ, để cô cầm thư đi gặp xưởng trưởng Tằng, cho cô một công việc.
Tuy tiền lương ít nhưng được bao ăn bao ở, giúp cô thuận lợi dàn xếp lại mọi thứ.
Mẹ Vu biết những chuyện trước đó đã làm tổn thương đứa con gái này, nhưng bà cũng không có cách nào: “Không phải là Tinh Tinh, là Tiểu Muội.”
Sắc mặt Vu Hồng Hà biến đổi: “Tiểu Muội xảy ra chuyện gì? Mau nói đi.”
Mẹ Vu lấy tờ báo trộm mang theo ra, Vu Hồng Hà vừa đọc lập tức vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt: “Tiểu Muội thật giỏi, đúng là phụ nữ không hề thua kém đàn ông, ha ha ha.”
Cô biết ngay Ninh Yên là giỏi nhất.
“Ài.” Mẹ Vu lại thở dài một tiếng.
Lúc này Vu Hồng Hà mới nhớ tới lời bà nói: “Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ than cái gì chứ?”
Cô biết rõ không nên vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Lúc trước mọi người đuổi em ấy đi, chắc không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy phải không? Hối hận sao?”
Mẹ Vu nhỏ giọng nói: “Tinh Tinh nói muốn viết thư cầu hòa.”
Chuyện liên quan đến Ninh Yên, Vu Hồng Hà cay nghiệt nói một câu: “Ha ha, tiểu nhân.”
Mẹ Vu cảm thấy Vu Hồng Hà đã thay đổi, tính tình không còn mềm mại như trước, có điều người phải trải qua biến hóa lớn tính cách có chút thay đổi cũng bình thường: “Nói chuyện kiểu gì đó? Đó là em gái ruột của con.”
“Con chỉ có một em gái, chính là Tiểu Muội.” Vu Hồng Hà chỉ nhận Ninh Yên, có đôi lúc, huyết thống cũng không đại biểu cái gì cả.
Mẹ Vu trầm mặc.
So sánh với những người ở thành phố S mang đủ loại tâm tư khác nhau, bên phía Ninh Yên lại vô cùng yên tĩnh.
Từ sau khi Nghiêm Vi trở lại, cô đã nói chuyện cùng thư ký Chu một lần, thư ký Chu đã toàn lực duy trì công việc của cô.
Cô và Hàn Thượng Du làm việc ra hình ra dạng, cực kỳ dụng tâm làm.
Ninh Yên chọn một ngày, kêu hai người đến, ở trong phòng thí nghiệm dạy cho hai người phương pháp chế tạo tinh dầu.
Ngoài dự kiến của Ninh Yên là, ở phương diện này Hàn Thượng Du rất có thiên phú, cô ấy rất mẫn cảm với mùi hương, học nhanh cực kỳ, cũng sinh ra hứng thú rất lớn đối với phương diện này.
“Hóa học thật sự là một môn khoa học thần kỳ, tôi muốn học thật tốt.”