Trước kia đi học lớp học rất loạn, cũng không biết học cái gì, không có một chút ấn tượng nào cả.
Ninh Yên thuận miệng nói: “Vậy cô có thể qua đây học ké, buổi tối chúng tôi có lớp học, có chuyên môn hóa học.”
Hàn Thượng Du vui mừng vô cùng: “Được, thật tốt quá, tôi có thể tới phòng thí nghiệm thường xuyên không? Tôi muốn học điều chế hương liệu.”
“Có thể, thầy Từ Đạt là chuyên giả ở mảng này.”
Nghe thấy Hàn Thượng Du chủ động yêu cầu được học tập, cha con nhà họ Hàn khiếp sợ không nói nên lời, hai mặt nhìn nhau.
“Cô chắc chắn là em gái học tra kia của tôi chủ động đề xuất à?”
Ninh Yên trợn mắt: “Trước khi nói người khác học tra, có phải nên xem lại chính mình trước hay không?”
Hàn Lực Tranh:…
Bỗng nhiên, xưởng trưởng Hàn đập một cái vào bà vai của con trai, thần sắc kích động: “Con cũng đi học tập đi!”
Hàn Lực Tranh buồn bực: “Cha, con là nhân tài ưu tú trong văn nghệ!”
Xưởng trưởng Hàn trừng đôi mắt: “Hừ, bảo con đi học thì đi học đi, nếu như con không hơn được so với mấy đứa trẻ kia thì đừng nghĩ quay về.”
Hắn ngóng trông con trai có thể thành tài, học thêm chút kiến thức, ca hát khiêu vũ chỉ là gia vị thanh xuân mà thôi.
Nếu có thể hắn hy vọng con trai có thể tiếp nhận học tập hơn.
Hàn Lực Tranh?? Đây là cha ruột sao?
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, rất muốn nói cho cha con nhà họ Hàn rằng muốn vượt qua được mấy đứa nhỏ nhà họ Ninh, cả đời này cũng không có khả năng.
Thôi, chân tướng quá tàn khốc, cô vẫn nên nhân từ giấu giếm đi.
Cứ như vậy, anh em nhà họ Hàn và Nghiêm Vi trở thành học sinh của lớp học ban đêm, bọn họ chỉ chọn môn nào có hứng thú muốn học, không giống như đám Ninh Nhị cái gì bọn họ cũng phải học, phát triển toàn diện.
Nhưng cho dù là như vậy sự chênh lệch vẫn lộ ra.
Mấy đứa trẻ Ninh Nhị học rất vững chắc cơ sở, không chỉ riêng Toán Văn Anh, thiên văn địa lý hóa học lịch sử cũng đều phải học, hiện giờ còn đang bắt đầu chế tạo máy móc, công trình kiến trúc, nông nghiệp, bắt đầu nhập môn.
Hàn Thượng Du còn đỡ, cơ sở giống nhau, nhưng khả năng thực hành mạnh, ở phương diện chế tạo tinh dầu rất có năng khiếu.
Nhưng Hàn Lực Tranh lại phải ăn trái đắng, vừa nghe giáo viên giảng bài mí mắt đã nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Ninh Yên tận mắt nhìn thấy, trong vòng năm giây là ngủ, thật là… một lời khó nói hết.
Vậy mà hắn lại lên tiếng ồn ào, muốn cạnh tranh thi đua với Ninh Tứ một lần đàng hoàng nghiêm túc.
Ninh Tứ tuổi nhỏ nhất, chỉ là một học sinh trung học, không có lý nào không vượt qua được.
Ninh Tứ:… Coi thường mình sao?
…
Tạo ra TV không phải là việc chỉ năm ba ngày là có thể nghiên cứu ra, chỉ bằng tư liệu hiện có còn xa mới đủ.
Ninh Yên còn đem cả TV nhà mình cống hiến ra, để cho mấy người Lâm Vũ Mặc tháo rời ra nghiên cứu, làm Ninh Tứ đau lòng muốn chết.
Mỗi ngày hắn đều phải ngồi xem TV một lúc.
Hiện giờ hình ảnh của TV không đủ nét, chất lượng không tốt, nhiều bộ phận của TV cần phải nhập khẩu về, ý tứ của Ninh Yên là hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất.
Tốt nhất là có thể tạo ra một dây chuyền lắp ráp TV màu, mỗi một bộ phận đều là tự mình phát minh tạo ra, hoàn toàn là sản phẩm ở trong nước.
Yêu cầu này vừa được đưa ra, xưởng trưởng Hàn liền nói tâm của cô quá lớn, hơi không hiện thực.
Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tôi không muốn bị nước ngoài bóp chặt lấy cổ, phải nhìn vào ánh mắt của người khác làm việc, cảm giác đó thật sự rất tệ.”
Xưởng trưởng Hàn trầm mặc, ông là người được cảm nhận sâu sắc nhất chuyện đó, đây cũng là nguyên nhân mà ông luôn muốn nhân viên nghiên cứu có thể nỗ lực tự phát minh ra máy móc.
Cầm lấy ngoại tệ mua thiết bị mang tính mấu chốt, giá cả cao hơn còn chưa tính, đồ mua về được cũng chỉ là đồ mà nước ngoài đào thải, mỗi khi nghĩ đến đó liền nghẹn khuất.
Lý Khả An nhìn qua: “Ống hình TV màu hiện giờ là cửa ải quan trọng nhất, chúng tôi đang bắt đầu nghiên cứu, chỉ có điều không đủ vật liệu.”