Bà cũng oán trách em trai mê nữ sắc không tỉnh táo, bị Vương Thải Hoàng dắt mũi đi, nhưng dù sao cũng là đứa em trai duy nhất của bà.
Đường Tam Phong không để ý bà, mà hướng về Nghiêm Lẫm vẫy vẫy tay: “Nghiêm Lẫm, Ninh Yên, hai người lại đây.”
Hai người tiến lên phía trước, Ninh Yên rất tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Chào thủ trưởng.”
Đường Tam Phong nhìn Ninh Yên thần thái tự nhiên, lại nhìn qua Nghiêm Lẫm ổn trọng anh tuấn, thật là một cặp xứng đôi vừa lứa.
“Buổi hôn lễ hôm nay tôi là người đứng ra làm chủ hôn, hai người lên trên đài đọc diễn văn đi.”
Ninh Yên hơi sửng sốt, đây không phải là công việc của người nhà sao? A, đây là ở quân đội, là công việc của lãnh đạo.
“Tôi hình như không thích hợp lắm?”
Đường Tam Phong nhìn thấy Ninh Yên bước từng bước một đi đến hôm nay, giúp đỡ quân tẩu giải quyết vấn đề khó khăn khi tìm việc, cho nên, hắn vô cùng thường thức con người Ninh Yên.
“Sao lại không thích hợp? Vấn đề công việc của một đám quân tẩu còn phải dựa vào cô giải quyết, cô là lãnh đạo tương lai của các cô ấy, rất thích hợp.”
Tập đoàn Cần Phong hiện giờ thiếu nhân viên, số lượng nhận người vào làm tăng lên nhanh chóng, nhóm quân tẩu này một nửa là có công việc, không có công việc liền tiến đến tập đoàn Cần Phong đi làm.
Luôn luôn có cương vị làm việc thích hợp, thật sự không được nữa thì đi trồng cao lương ngọt là được.
“Còn Nghiêm Lẫm, tôi hy vọng cậu có thể trở thành một tấm gương tốt, ngoài cứng trong mềm, vừa cống hiến cho quốc gia cũng không làm gia đình của mình thất vọng, quốc gia, gia đình, cho dù là ở bên nào cũng đều liên kết với nhau, vô số gia đình nhỏ hợp thành một quốc gia lớn.”
Nghiêm Lẫm cúi đầu đáp lễ: “Vâng.”
Đường Tam Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Chờ đến khi hai người thành hôn có mời tôi đến làm chủ hôn không đây?”
Khóe miệng Nghiêm Lẫm nhẹ cong lên: “Đó là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ha ha ha, đừng để cho tôi chờ lâu đấy.”
Giờ lành đã điểm, 50 đôi vợ chồng mới cưới nắm tay nhau đi vào hội trường, có đôi có cặp, liếc mắt đưa tình.
Hôn lễ đơn giản mà long trọng, Thẩm Kiến Thiết chủ trì hôn lễ, Đường Tam Phong làm người chủ hôn đứng lên chúc phúc các đôi vợ chồng: “Chúc mọi người phu thê ân ái đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.”
Đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất, cũng là điều mà vô số người cầu mong cả đời.
Phía dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Nghiêm Lẫm thay mặt cho lãnh đạo của nhóm chú rể và chiến hữu lên đài đọc diễn văn: “Hôm nay là một ngày lành, nam nữ trẻ tuổi ngày hôm nay kết tóc làm vợ chồng, từ đây gắn bó làm tri kỷ.”
“Tôi mong rằng mọi người trong những năm tháng sau này có thể bao dung lẫn nhau, thông cảm cho nhau, chăm sóc lẫn nhau, cả sự nghiệp và gia đình đều đạt được thành tựu, gánh vác được trách nhiệm làm chồng, làm vợ, cùng nhau tạo nên một gia đình nhỏ hạnh phúc mỹ mãn, cuối cùng chúc cho mọi người vợ chồng vĩnh kết đồng tâm.”
Thẩm Kiến Thiết nhìn thấy Nghiêm Lẫm không chịu đi xuống, khóe miệng giật giật, tên nhóc này còn phải đợi Ninh Yên lên sao?
“Tiếp theo cho mời đồng chí Ninh Yên - tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong lên đài đọc diễn văn.”
Ninh Yên nhẹ nhàng bước chân đi lên đài, duyên dáng yêu kiều, phong tư trác tuyệt.
Phía dưới một mảnh xôn xao: “Hả, sao lại là cô ấy?”
Quân tẩu mới đến theo bản năng nhìn về phía trong góc, là chỗ của Vương Thải Hoàng, lúc này trên người cô mặc một bộ áo khoác khá mới, là cô mặc lại áo cũ của mình, nhưng cả người như bị rút hết sức lực, toàn thân uể oải mất hồn mất vía, Liễu Bảo Thành cũng vô cùng thất thần, lâu lâu ngơ ra, câu nói kia của Đường Tam Phong có lực sát thương quá lớn.
“Cô ấy là tổng giám đốc gì? Rất ghê gớm sao?”
Nhóm chú rể đều biết đến Ninh Yên nói: “Tất cả quân tẩu ở chỗ chúng ta đều là công nhân của cô ấy, những quân tẩu không có công việc như mọi người cũng sẽ đến chỗ cô ấy để an bài công việc.”
Có cô dâu vẫn chưa hiểu lắm hỏi lại: “Cô ấy làm quan chức sao? Quan chức rất có quyền lực ấy à?”