[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 766

Chương 766 -
Chương 766 -

“Không không không, cô ấy chính là một lãnh đạo.” Nhóm chú rể phổ cập đơn giản một chút kiến thức về bối cảnh lai lịch của Ninh Yên, nhóm quân tẩu nghe xong đều ngây dại.

Ninh Yên nhìn nhu nhược tinh xảo như vậy thế mà lại là nhân vật xuất sắc.

Có người cảm thấy mê hoặc: “Vương Thải Hoàng ăn nhầm phải thuốc gì rồi lại muốn đối đầu với nhân vật lợi hại như vậy chứ?”

Người ta là có bản lĩnh thật sự, dựa vào nỗ lực của bản thân tranh giành được địa vị. Đâu giống như Vương Thải Hoàng đều là dựa vào quan hệ cạp váy người khác.

Một cô dâu làm việc ở đoàn văn công thần bí hạ giọng nói: “Cô ta thích phó đoàn trưởng Nghiêm.”

Oa, đột nhiên không kịp đề phòng ăn phải một miếng dưa lớn rồi.

Ninh Yên đứng trên sân khấu, tư thái ung dung tao nhã, đôi mắt đen tuyền sáng ngời, trong suốt.

“Đầu tiên, chúc cô dâu chú rể tân hôn vui vẻ, gia đình mỹ mãn, như chim liền cánh. Mọi người đều nói rằng, đàn ông phải biết tự mình vươn lên, còn tôi xin gửi lời này đến các nữ đồng chí có mặt ở đây. Phụ nữ phải biết tự mình vươn lên, mọi người không chỉ là con gái của người khác, là vợ của người khác, mẹ của người khác. Trước hết, mọi người là chính mình, là một cá thể độc lập.”

“Pháp luật trao cho mọi người quyền lợi giống như đàn ông, hy vọng mọi người không chỉ có mà còn bảo vệ được quyền lợi đó của mình.”

“Biết thế nào là như chim liền cánh không? Chính là bên cạnh nhau mãi không chia rời, sát cánh cùng nhau vươn lên trong sự nghiệp, cả hai đều đạt được thành tựu.”

“Cuối cùng, chúc mọi người đều có được cuộc đời tươi đẹp, rực rỡ, xin cảm ơn.”

Cô nói tới đây thì ngừng, không nói ra những có ý xúi giục, cũng không đi sâu vào trong, lại khiến cho người khác tỉnh ngộ.

Người thông minh không cần đao to búa lớn, chỉ cần nhẹ nhàng như vậy là có thể hiểu được. Còn những người u mê không chịu tỉnh ngộ, có gõ nát cũng vô dụng.

Có rất nhiều cô gái có suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng xao động.

Chỉ có Vương Thải Hoàng cười lạnh một tiếng, hừ hừ, Ninh Yên chỉ biết khoe mẽ, cố ý phô trương.

Cô dâu ngồi ở phía sau không nhịn được hỏi: “Cô cười cái gì?”

Vương Thải Hoàng bĩu môi: “Tôi cười có một số người đứng nói chuyện không thấy đau lưng.”

“Thật chua.” Rất nhiều người đều không quen nhìn tác phong của cô, Ninh tổng người ta chỉ dựa vào bản thân, những lời nói ra đều có ý khuyên nhủ, nào có vấn đề gì.

Thực ra, Ninh Yên đều vì muốn tốt cho các nữ đồng chí.

Vương Thải Hoàng tức đỏ mặt, cô vừa định nói gì đó, thì bị Liễu Bảo Thành ngăn lại: “Đừng nói nữa, còn chưa đủ mất mặt à? Anh rễ của cô đã giận chúng ta.”

Còn làm loạn nữa, có thể sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.

Vừa nghe thấy lời này, Vương Thải Phượng giống như quả bóng xì hơi: “Đều trách Ninh Yên, cô ta thành thật cho em mượn áo khoác chẳng phải là xong chuyện rồi à?”

Cô không sai gì cả, người sai luôn luôn là người khác.

Không biết là ai bất cười ha ha, lẩm bẩm nói: “Mặt dày thật.”

Người ta không phải thuộc hạ của cô, cũng không phải bạn bè, dựa vào cái gì mà đồng ý cô?

Chỉ dựa vào việc cô nhớ thù không nhớ ơn? Dựa vào việc cô ỷ thế hiếp người? Dựa vào việc cô không hiểu chuyện? Dựa vào việc cô coi người ta là kẻ thù?

Đổi thành người khác cũng chẳng ai đồng ý.

Vương Thải Hoàng nghe thấy lời này, tức muốn chết, cô hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, đối phương làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Tôi rất sợ bị trả thù, cô là người có chỗ dựa.”

Lực sát thương của lời này rất lớn, Vương Thải Hoàng tức tới phát khóc, nhưng không dám làm gì trước mặt mọi người.

Sau khi nghi lễ kết thúc chính là liên hoan, những chiếc bàn tròn được xếp ngay ngắn, từng dĩa thức ăn được bưng lên, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Ninh Yên, em trai em gái cô và Ninh Anh Liên ngồi cùng một bàn, còn có mấy người Nghiêm Lẫm, Thẩm Kiến Thiết. Mọi người đều quen nhau, trò chuyện rất vui vẻ.

Cả nhà ba người Đường Tam Phong ngồi chung một một bàn, không tránh khỏi phải đối mặt với nhau. Nhưng bọn họ đều rất ăn ý im lặng mỉm cười, không làm gì cả.

Bình Luận (0)
Comment