Đường Tam Phong ăn cơm, ánh mắt hắn rời trên gương mặt của Ninh Miễu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé này, gương mặt rất giống với con gái của hắn.
Ninh Miễu ngồi cạnh anh chị em của mình, cô cũng không sợ hãi, mở to đôi mắt tò mò nhìn Đường Tam Phong một cái rồi nở nụ cười, sau đó cô gặp một cái cánh gà cho Ninh Yên: “Chị cả, món chị thích ăn nhất.”
Có chị cả ở đây, cô còn sợ gì.
Ninh Yên cánh một miếng cánh gà kho tươi ngon mọng nước, không tệ: “Món om lần trước ăn rất ngon, lần sau chúng ta om cánh gà ăn thử.”
Ánh mắt Ninh Miễu sáng lên: “Đầu heo om cũng rất ngon, chị cả, trước Tết có mổ heo không?”
“Có.” Ninh Yên đã bán đi một số heo, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng còn còn lại đều để ăn, tăng thêm món cho nhà ăn.
“Vậy chúng ta có thể mua một cái đầu heo không, em muốn om lên ăn.” Ninh Miễu nhìn chị cả mình bằng đôi mắt mong chờ: “Em ở thủ đô ăn được một món rất ngon, thơm ngon giòn tan, bỏ vào miệng là tan ngay, ăn xong còn muốn ăn tiếp.”
Ninh Nhị vừa Ninh Tứ cũng ngừng đũa, ngưỡng mộ không thôi, ăn ở thủ đô à? Bọn chúng cũng muốn đi ăn.
Chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc, Ninh Yên đều sẽ rất bao dung: “Được, không có vấn đề, chị sẽ nói một tiếng với người ta.”
“Cảm ơn chị cả.” Niêu Miễu vui vẻ: “Tới lúc đó sẽ om một nồi, làm thêm nhiều món nữa, đậu hũ khô om, gà om, trứng om, thịt om...”
Tiếng nuốt nước bọt vang lên: “Em cũng muốn ăn!”
Là Đường Mẫn Nhi, cô bé nhìn chị em Ninh gia bằng anh mắt chờ mong, hai mắt sáng lên, nước miếng sắp chảy ra.
Lần nào gặp mặt bọn họ cũng đều đang nghiên cứu món ăn! Cô bé ngưỡng mộ phát khóc!
Ninh Miễu nhìn gương mặt gần giống như mình, tâm trạng cô rất phức tạp, vừa cảm thấy thân thiết, vừa cảm thấy có chút lo lắng, sợ cô bé sẽ cướp mất sự quan tâm của chị cả.
“Bảo cha mẹ em mua cho.”
Đường gia là gia đình cán bộ, chắc chắn có tiền, chẳng lẽ còn không ăn được món đầu heo om à?
Đường Mẫn Nhi vẫn là một đứa trẻ, rất thích thú với việc ăn uống: “Em cảm thấy thức ăn mua ở ngoài chắc chắn sẽ không ngon bằng mọi người tự om.”
“Chắc chắn rồi.” Ninh Miễu trả lời chắc nịch, ai cũng đều khen ngợi tài nấu nướng của cô.
Chị cả đó nói, với tài nghệ nấu nường này, cô cả đời cũng không sợ chết đói.
Đương nhiên, cô cũng không muốn làm đầu bếp/
Đường Mẫn Nhi lại càng muốn ăn, phải làm thế nào đây? Đôi mắt cô bé xoay chuyển: “Bánh bao nướng tươi mới mà lần trước mọi người nói đã ra mắt chưa?”
Lông mày Ninh Miễu cong lên: “Bọn chị đã làm một cái lò nướng, mỗi ngày đều nướng bánh quy, nướng bánh bao, bánh pudding, thử nghiệm rất nhiều món khác nhau. Em đã ăn bánh pudding bao giờ chưa? Hương vị của bánh này còn ngọt ngào hơn cả trứng cách thủy, rắc thêm một ít đậu đỏ lên trên, thật sự tuyệt vời.”
Đường Mẫn Nhi ngưỡng mộ tới mức đỏ cả mắt, cô bé chưa ăn bánh pudding bao giờ, nghe qua có vẻ rất ngon.
“Chị Ninh Yên, em cũng làm em gái của chị, chị nuôi em có được không? Em không ăn nhiều, mỗi ngày hai chiếc bánh bao, hai chiếc bánh quy nhỏ và một chiếc bánh pudding là được.”
Khóe miệng mỗi người đều co rút, Liễu Thanh Thanh không vui trừng mắt nhìn con gái mình một cái, có thấy mất mặt không?
Đường Mẫn Nhi không sợ bà, chỉ coi như không nhìn thấy.
Ninh Miễu không làm nữa, cô biết ngay Đường Mẫn Nhi tới để tranh sủng với cô: “Không thể, nhà bọn chị không có người rãnh rỗi, người nào cũng phải làm việc để nuôi bản thân.”
Đường Mẫn Nhi ngạc nhiên nhìn mấy đứa trẻ Ninh gia: “A, anh tiểu Tứ cũng phải làm việc à? Anh ấy biết làm gì?”
Tiểu Tứ:... Lại tìm tới cậu bé, tuổi cậu bé còn nhỏ, nhưng không đồng nghĩa với việc năng lực yếu nhất.
Ninh Miễu bla bla nói: “Nó biết trồng rau, biết nuôi gà, biết làm thí nghiệm, biết viết báo cáo miêu tả thí nghiệm, biết vẽ kiến trúc... Những điều này đều có thể kiếm tiền.”
Mọi người đều rất bất ngờ, những đứa bé của Ninh gia đều giỏi như vậy à?
Thực ra Đường Mẫn Nhi không phải rất hiểu những điều này, nhưng nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền, cô bé cảm thấy rất giỏi: “Thật lợi hại, vậy còn chị thì sao?”