Cửa mở ra, Ninh Yên cười tủm tỉm bước ra ngoài: “Chị dậy rồi.”
Nhà khách có một nhà ăn nhỏ, vừa đúng giờ cơm, mọi người tùy tiện gọi vài món ăn, Ninh Yên vừa mới dậy không muốn ăn cơm, gọi một chén mì trộn tương.
Ánh mắt Ninh Tứ thèm thuồng: “Em cũng muốn một chén.”
Ninh Hãn Hải ăn một chén cơm lớn, đã no lưng lưng, lúc này mới có tâm tình nói chuyện phiếm: “Tiểu Yên, có phải chúng ta nên đi tới cửa chào hỏi hay không?”
Theo lý thuyết bọn họ là nhà gái, cần phải giữ ý tứ một chút.
Nhưng ông nội Nghiêm là bậc bề trên, lại là lão tướng quân từng chinh chiến sa trường, xuất phát từ lễ tiết mà nói nên chủ động đi tới cửa chào hỏi tỏ vẻ tôn trọng.
Ninh Yên thong thả ung dung nuốt miếng mì cuối cùng xuống bụng, lại xới thêm một chén cơm nhỏ, đổ nước thịt quấy với cơm ăn.
“Ngày mai Nghiêm Lẫm tới thủ đô, dựa theo ước định ông nội hắn sẽ mời chúng ta ăn bữa cơm, ăn ở ngoài nhà hàng.”
Vốn dĩ đã hẹn sẽ cùng nhau trở về, nhưng Nghiêm Lẫm không xin được nhiều ngày nghỉ như vậy, chỉ xin được bốn ngày nghỉ, thật thảm.
Hắn chỉ có thể đi nhờ máy bay vận tải của bộ đội trở về, đi sớm về sớm.
Dương Liễu vừa nghe thấy vậy cảm thấy xót tiền: “Cần gì phải ăn ở nhà hàng? Quá lãng phí, ăn ở trong nhà là tốt rồi.”
Ninh Hãn Hải cũng hiểu được phép tắc: “Nhà hàng rất tốt.”
“Ừm.” Hai cha con nhìn nhau, đều ngầm hiểu.
Ninh Yên cũng không nhắc nhiều đến chuyện này: “Mọi người muốn đi đến chỗ nào chơi?”
“Vạn Lý Trường Thành.”
“Thiên An Môn.”
“Công viên Bắc Hải.”
“Em muốn đi dạo phố, ăn đồ ăn ngon ở thủ đô.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói, hưng phấn vô cùng.
Ninh Yên suy nghĩ rồi nói: “Vậy buổi sáng ngày mai đi ra ngoài đi dạo, mua chút đặc sản ở đây, buổi chiều đi dạo ở Trường Thành, cuối ngày mọi người tự mình sắp xếp.”
Cuối ngày cô phải tham gia hôn lễ của Nghiêm Vi, ngày kia chính là ngày tổ chức nghi thức đính hôn.
Mọi người đều không có ý kiến gì.
Ninh Miểu đã từng đi tới thủ đô có chút khoe khoang: “Chỗ này cách thị trường Đồng Phong và cửa hàng bách hóa rất gần, em đảm nhận là người dẫn đường nha.”
Người trẻ tuổi đều rất hiếu động, vây quanh lấy cô hỏi thăm tình hình.
Ninh Miểu tuy chỉ ghé qua một lần, nhưng đủ để cho cô khoe khoang mấy năm trời.
Ninh Yên hơi buồn cười, có phải bọn họ đã quên mất nếu luận về người quen thuộc với thủ đô nhất đương nhiên phải là đồng chí Ninh Hãn Hải rồi không.
“Cha, dắt con đi ra ngoài tản bộ, tiêu hóa thức ăn nha.”
“Được.”
Hai cha con đi vòng qua cửa nhà khách, có đèn đường chiếu rọi, không cần lo lắng tình hình giao thông, trên đường cũng không có mấy người.
Ninh Hãn Hải nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, có chút hụt hẫng, phải gả cho người ta rồi: “Con muốn nói cái gì?”
Thời tiết lạnh như vậy, Ninh Yên cũng không muốn lăn lộn ở bên ngoài lâu, trực tiếp sảng khoái đi vào chủ đề: “Cha, con muốn mua hai căn hộ ở thủ đô, cha giúp con để ý một chút.”
Ninh Hãn Hải sợ đến ngây người, theo bản năng dừng bước chân lại: “Cái gì? Mua phòng ở?”
“Đúng vậy, con muốn kiểu tứ hợp viện, con ở quen kiểu đó, đường xung quanh náo nhiệt một chút, cần có độc lập quyền sở hữu tài sản.” Ninh Yên suy nghĩ, nói thêm một câu: “Nếu có mặt tiền cửa hàng thích hợp cũng có thể mua.”
Cho dù không ở được, để đó chờ tăng giá cũng khá tốt.
Cô bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Cần Phong, không có xí nghiệp cá nhân của mình, nhưng có thể làm chút đầu tư vào lúc thích hợp, đảm bảo không cần lo cơm ăn áo mặc.
“Con lấy tiền ở đâu ra?” Ninh Hãn Hải biết tiền lương của cô rất cao, nhưng không đủ để chi ra cho cô mua phòng ở.
Mỗi tháng Ninh Yên giao ra 15 đồng tiền cơm, còn ăn xài phung phí để mua đồ ăn vặt, thường xuyên mời các giáo sư liên hoan, những khoản này đều cần phải chi tiền.
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Con có giao dịch buôn bán với bộ ngoại giao.”
Cô rất ít khi nói chuyện công việc cho người nhà nghe, người trong nhà cũng sẽ không chủ động đi hỏi cô, dù sao cũng liên quan đến rất nhiều vấn đề cơ mật.