Sản xuất nước hoa cô không làm chung lẫn lộn với người khác, phòng thí nghiệm cũng chỉ một mình cô sử dụng, chỉ đơn độc giao dịch với trưởng phòng Giang, giấu kín không một kẽ hở.
Quỹ hội từ thiện của tập đoàn Cần Phong thành lập trên danh nghĩa của tập đoàn, quyên góp tiền cô cũng không lấy danh nghĩa của cá nhân cô mà là dùng tên giả.
Ninh Hãn Hải giật mình, cá nhân cô lại làm ăn buôn bán với bộ ngoại giao sao? Là ý đó phải không?
Sao có thể được? chuyện này không hợp quy củ.
“Cha, cha đừng lo, đây là con đường quang minh chính đại, người ta cũng lấy được tiền, cũng vớt được không ít chỗ tốt trong âm thầm, bọn họ đã cân nhắc qua lợi và hại rồi.”
Khi lợi lớn hơn hại, sẽ có thể đánh vỡ mọi quy tắc.
Ninh Hãn Hải sầu lo vô cùng: “Vẫn nên khiêm tốn chút, đừng làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.”
Ông đã từng ngã xuống đáy vực, biết tư vị kia khổ như thế nào, cho nên ông không hy vọng con gái sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Ninh Yên hơi hơi gật đầu: “Con có chừng mực.”
Ninh Hãn Hải sờ sờ đầu của con gái, tâm tình rất phức tạp: “Hiện tại cha bỗng nhiên cảm thấy, để con gả vào Nghiêm gia chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Ít nhất Nghiêm gia có thể bảo vệ cô.
Mà người cha vô dụng như ông lại không bảo hộ được cô, còn cần cô bảo vệ lại.
Ninh Yên nhìn ra tâm tư của ông, kéo cánh tay ông cười nói: “Cha, trước khác bây giờ khác, còn có một câu nói là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, con chờ sau khi cha phát đạt rồi sẽ đến dìu dắt con.”
Lời nói của con gái thật sự an ủi Ninh Hãn Hải, mặc kệ ông có làm được hay không, đứa nhỏ này vẫn trước sau như một đối với ông: “Con tin tưởng cha như vậy sao?”
Ông chỉ cho là con gái đang dỗ ông, Ninh Yên tuổi còn trẻ đã có được thành tựu phi phàm, muốn vượt qua cô, khó!
Ninh Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: “Đương nhiên, cha là cha của con, hổ nữ vô khuyển phụ.”
Ông chính là viện sĩ viện công trình tương lai, là ngôi sao sáng của ngành sản xuất, cũng là đại lão vô số người kính trọng.
Ninh Hãn Hải bị chọc cười: “Là hổ phụ vô khuyển nữ.”
“Thế nào cũng được, cha vui là được.” Mi mắt Ninh Yên cong cong, cực kỳ đáng yêu.
Một âm thanh bỗng vang lên: “Tiểu Yên.”
Ninh Yên nhìn qua, đôi mắt trợn tròn: “Nghiêm Lẫm, không phải mai anh mới trở về sao?”
“Vừa đúng lúc có phi cơ nên trở về sớm một chút, Tiểu Yên, anh lạnh quá, mau ôm anh một cái…” Hắn giang hai tay ra, muốn một cái ôm yêu thương.
“Khụ khụ.” Ninh Hãn Hải không thể nhịn được, coi như ông không tồn tại sao?
Lúc này Nghiêm Lẫm mới nhìn thấy Ninh Hãn Hải đang đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: “Bác trai, bác cũng ở đây sao? Ai da đèn đường này sao lại tối như vậy chứ? Chất lượng không đủ tiêu chuẩn.”
Ninh Hãn Hải:..
Cho nên một người lớn như ông đứng ở chỗ này không ai nhìn thấy là do đèn đường có vấn đề sao?!
Sáng sớm, mọi người đều đã thức dậy, Ninh Anh Kiệt đã đợi bọn họ ở đại sảnh.
“Đi thôi, đi thôi, tôi đưa mọi người đi ăn sáng.”
Lần này, hắn không trở về quê, mà ở lại thủ đô đợi người nhà tới.
Trương Thục Phương nhìn sang đứa con trai tài giỏi của mình, vô cùng kiêu ngạo: “Con định khi nào thì cưới vợ?”
Ninh Anh Kiệt: …
Lại là màn giục hôn quen thuộc, mùi vị cũng rất quen.
Ninh Anh Liên chủ động giải vây cho hắn: “Anh, có món gì ngon không?”
“Bánh nướng đường, sữa đậu xanh, gan xào, chè bột mì...” Ninh Anh Kiệt kể ra một loạt món ăn, khiến cho mọi người chảy cả nước miếng.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở thủ đô, mọi người đi chợ Đông Phong náo nhiệt nhất thủ đô dạo chơi, suốt chặng đường, mọi người thỏa thích ăn uống, mua sắm không ít đồ đạc.
Trong tay mọi người đều có chút tiền, khó khăn lắm mới tới được một lần, đương nhiên phải mua nhiều đồ chút.
Đến cả người keo kiệt nhất là Dương Liễu cũng không nhịn được mà mua mua mua, mua thêm cho cả nhà không ít đồ đạc.
Ninh Hãn Hải nhìn trúng một chiếc áo bành tô màu đỏ, chế tác tinh xảo, kiểu dáng đơn giản, thoải mái: “Tiểu Yên, con mặc thử đi, ngày tốt phải mặc kiểu dáng vui vẻ chút.”