[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 936

Chương 936 -
Chương 936 -

Ninh Yên không phải người bạc đãi chính mình, quần áo của cô rất nhiều, tất cả đều là phong cách đoan trang, thanh nhã, phù hợp với thân phận của cô.

Màu xanh màu đỏ đều rất lòe loẹt, cô đều sẽ không mua, cô không có dịp nào mặc được chúng.

Nhưng Ninh Hãn Hải vẫn kiên định nhét bộ đồ vào tay cô, cô bèn đi mặc thử.

Dáng người của cô rất đẹp, gương mặt cũng xinh đẹp, phong cách nào cũng đều phù hợp với cô, màu đỏ thẫm càng khiến cho hào quang của cô tỏa ra bốn phía.

Mọi người vây quanh quan sát cô, liên tục khen người: “Đẹp lắm, mua chiếc này đi.”

“Viết hóa đơn đi, chúng tôi lấy chiếc này.” Ninh Hãn Hải giành trả tiền, trước nay ông chưa từng mua cho lũ trẻ bất cứ thứ gì, trước nay luôn là cô quan tâm chăm sóc ông.

Cô gái trẻ tuổi đi ngang qua thấy vậy liền dừng bước, ánh mắt tràn ngập yêu thích: “Phục vụ, lấy giúp tôi bộ đồ giống như vậy.”

“Được.”

Trong thời gian ngắn, mọi người liền tranh nhau kiểu dáng này, có thể thấy được năng lực chào hàng đỉnh cao của Ninh Yên

Ninh Miễu cắn răng lấy tiền ra: “Tôi cũng mua một bộ.”

Chiếc áo này không rẻ, nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Dương Liễu không vui trừng cô một cái: “Chị của con sắp đính hôn nên mua một bộ, con mua làm gì? 200 đồng một bộ.”

Ninh Miễu bĩu môi, có chút không vui.

Ninh Hãn Hải vỗ vai cô: “Không phải chỉ là một bộ đồ thôi à? Miễu Miễu thích thì mua đi, để cha trả tiền, thường ngày Miễu Miễu ngoan ngoan như vậy, trước giờ chưa từng đòi hỏi gì cả, không phải đứa bé thích tiêu xài lung tung.”

Con gái vẫn nên ăn diện thật xinh đẹp, đối xử tốt với chính mình.

Dương Liễu đau lòng đến mức hít sâu một hơi, 400 đồng bằng với tiền lương một tháng của bà.

Thực ra, trong nhà bà là người có thu nhập thấp nhất, mỗi tháng còn phải lo chi tiêu ăn uống.

Ninh Hãn Hải nhìn sang vợ mình: “Tôi cũng mua cho bà một bộ, mấy năm nay bà đã vất vả rồi, tôi còn chưa mua cho bà một bộ đồ mới nào.”

Mấy năm nay, quần áo của bọn họ đều do lũ trẻ chuẩn bị, mỗi mùa 2 bộ đồ mới, trước giờ vẫn luôn như vậy, khiến bọn họ rất có thể hiện.

Khóe mắt Dương Liễu đỏ lên, vô cùng kích động: “Ông có lòng như vậy tôi đã thấy thỏa mãn rồi, tôi từng này tuổi rồi cũng không cần quần áo đẹp gì cả, mấy đứa nhỏ nhà mình cũng sắp kết hôn rồi.”

Bà không phải trời sinh đã keo kiệt, mà từ nhỏ đã trải qua nghèo khổ nên mới sợ hãi.

Tiền bà để dành cuối cùng để sử dụng trên người chồng và những đứa con.

Bà tự nguyện bản thân mình ăn khoai sắn, cũng muốn để bọn họ được ăn đồ ngon.

“Mua một bộ đi, chọn bộ mà mình thích.”

Cuối cùng, bà không chịu nổi lời khuyên bảo của mọi người, chọn một chiếc áo bông, giá cả không đắt, nhưng trong lòng bà rất ngọt ngào, vui vẻ.

Ninh Hãn Hải cũng không quên hai đứa con trai, mua cho mỗi đứa một đôi giày thể thao, cả nhà đều vô cùng vui vẻ.

Mọi người chơi một ngày, đi dạo tới hoàng hôn mới quay trở về khách sạn…

Ninh Yên dặn dò mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi 10 phút rồi đi ra ngoài.”

Ninh Xuân Hoa do dự một lát: “Bọn bác không đi đâu, cả nhà chúng cháu đi đi.”

Ninh Yên nheo mắt nói: “Ông nội Nghiêm có mời mọi người, không đi chính là thất lễ, tất cả đều đi, cũng không phải không thể gặp người.”

Vậy thì tốt rồi, cô đã nói như thế, vậy thì cùng đi gặp mặt.

Không bao lâu sau, Nghiêm Lẫm tới đón bọn họ, nhà hàng mà bọn họ đặt cách đây không xa, đi 15 phút là tới.

“Bác cả, bác gái và ba anh đều đã tới.”

“Bác cả anh rất nghiêm khắc, nhưng rất nghe lời ông nội, bác gái anh...” Nghiêm Lẫm nhắc nhở trước: “Có hơi kiêu ngạo, em không cần quá để ý.”

Ninh Yên tò mò hỏi: “Kiêu ngạo? Xuất thân bà ấy rất tốt à?”

Nghiêm Lẫm nắm tay cô đi lên đầu tiên: “Hai nhà là môn đăng hộ đối, bác gái của anh cũng là con nhà tướng, hai ông cụ là chiến hữu cũ với nhau.”

Suốt chặng đường, Ninh Yên đã biết được phần nào tình hình của Nghiêm gia.

Nghiêm gia có hai nhánh, nhánh trưởng Nghiêm Ngọc Xương lấy vợ là Mai Lan, sinh một trai một gái, con gái tên là Nghiêm Vi, phía trên cô có một người anh trai đã kết hôn, cưới con gái của một gia đình tri thức, cũng là môn đăng hộ đối.

Bình Luận (0)
Comment