[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 937

Chương 937 -
Chương 937 -

Nhánh thứ là Nghiêm Ngọc Chiêu, ông có hai người con trai và một người con gái, Nghiêm Lẫm do vợ cả sinh, Nghiêm Kiều và Nghiêm Hàn do vợ kế sinh.

Đi tới nhà hàng, Ninh Yên liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là bác sĩ Nghiêm.

Bác sĩ Nghiêm vẫn là dáng vẻ nghiêm túc thận trọng như cũ, chỉ khi nhìn thấy con trai mới có thêm chút dịu dàng tình cảm.

“Đồng chí Tiểu Ninh, hoan nghênh cháu.”

“Chào chú Nghiêm.” Ninh Yên tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Cha mẹ, đây là cha của Nghiêm Lẫm, bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu.”

“Đây là cha mẹ của cháu, đây là bác cả, bác gái cả của cháu.”

Người lớn hai bên bắt tay hàn huyên vài câu, Nghiêm Lẫm liền thúc giục bọn họ lên lầu, đi thẳng tới phòng bao ở lầu ba.

Bên trong phòng bao lâu 3 chỉ có 3 người, ông nội Nghiêm và hai vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương, không có những người ngang vế và lớp con cháu.

Nhìn thấy Ninh Yên, ông nội Nghiêm ra vẻ nghiêm túc, Ninh Yên cười tủm tỉm nói: “Ông nội Nghiêm, chào ông, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Hàng lông mày của cô cong cong, cười lên rất ngọt ngào.

Ông nội Nghiêm có hơi ngạc nhiên, tại sao cô càng lớn tại càng xinh đẹp, càng có khí chất hơn: “Gọi ông nội.”

“Ông nội.” Ninh Yên lập tức sửa lời, cô duỗi cánh tay trắng trẻo mịn màng của mình ra: “Lấy lì xì.”

Nghiêm Lẫm cũng làm ra hành động giống hệt như vậy, hắn duỗi tay phải ra: “Lấy lì xì.”

Ông nội Nghiêm không nhịn được cười, hai đứa nhóc thích làm trò này, ông lão lấy hai bao lì xì đã được chuẩn bị ra: “Lấy đi.”

Ninh Yên nhéo thử, sao lại nặng như vậy, không giống như tiền.

“Cháu có thể mở ra xem một cái không?”

Ông nội Nghiêm cũng không có cách nào với cô: “Đứa nhóc hư này, xem đi, xem đi.”

Ông lão cứng miệng gọi cô là đứa trẻ hư, nhưng ý cười trong mắt đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của ông lão.

Nghiêm Ngọc Xương và Mai Lan đưa mắt nhìn nhau, có hơi ngạc nhiên.

Như này không chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, đến con dâu của bọn họ cũng không được hoan nghênh như vậy.

Ninh Yên mở ra xem một cái, là một viên ngọc trắng tinh, chất lượng rất tốt.

Ông nội Nghiêm mỉm cười nói: “Đây là bảo vật gia truyền của Nghiêm gia, tổng cổng có hai viên, một viên này là của cháu.”

Ông vừa nói xong, ánh mắt của người nhánh trưởng Nghiêm gia nhìn Ninh Yên càng thêm mấy phần trịnh trọng, thể hiện cho sự xác nhận.

Một viên ngọc bội nằm trong tay Mai Lan, vợ của Nghiêm Ngọc Xương, còn là sau khi sinh cháu đích tôn mới nhận được.

Thật không ngờ Ninh Yên còn chưa cưới vào cửa đã nhận được miếng ngọc này.

Hai người vợ trước của Nghiêm Ngọc Chiêu đều không có cơ hội này.

“Cảm ơn ông nội, cháu rất thích.” Ninh Yên đưa ngọc bội cho Nghiêm Lẫm, Nghiêm Lẫm cẩn thận đeo nó lên cổ cô, còn quan sát mấy lần, hài lòng gật đầu: “Đẹp lắm.”

Ông nội Nghiêm vui vẻ bật cười.

Hai bên đều tự giới thiệu bản thân, nhiệt tình chào hỏi. Ninh Hãn Hải và mấy đứa trẻ không kiêu ngạo không nịnh bợ, nhưng Dương Liễu có hơi câu nệ, rõ ràng đang rất lo lắng.

Ninh Yên ngồi cạnh Dương Liễu, thỉnh thoảng cô lại gắp thức ăn cho bà, đỡ lời giúp bà, Dương Liễu chỉ cần ăn uống là được.

Hành vi, cử chỉ, lời nói của cô rất tự nhiên, phóng khoáng, khí chất xuất sắc, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Ánh mắt của Mai Lan rất cao, nhưng bà không thể không thừa nhận, Ninh Yên rất xuất sắc.

“Ninh Yên, cảm ơn cháu đã tới tham gia hôn lễ của Nghiêm Vi, bác nghe Nghiêm Vi nói, lúc ở tỉnh Hắc cháu rất quan tâm và chăm sóc con bé, đáng lẽ con bé cũng sẽ tới, nhưng nó có việc nên không đi được, mong cháu đừng để ý.”

Ngay cả việc kinh doanh tinh dầu hoa tươi chấn động cả thành phố cũng do Ninh Yên đứng phía sau ra ý kiến.

Ninh Yên khẽ mìm cười: “Là chăm sóc lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, chúng cháu là bạn bè, không cần phải khách sáo.”

Cô và Nghiêm Vi là một tập thể cùng chúng lợi ích, còn vững chắc hơn cả bạn bè.

Nụ cười của Mai Lan càng thêm chân thành, bà rất thích nói chuyện với những người thông minh.

“Tới đây, ăn nhiều chút.”

Ánh mắt của Nghiêm Ngọc Xương quét qua: “Đồng chí Ninh Yên, lúc đầu cháu có công thức làm tinh dầu, cũng đã có con đường tiêu thụ, tại sao lại còn đưa việc làm ăn này cho Nghiêm Vi?”

Bình Luận (0)
Comment