Đây là điều mà ông cảm thấy khó hiểu nhất.
Phải biết rằng, việc làm ăn này đã mang đến sự sống cho cả thành phố, nuôi sống không ít người dân, còn có thể mang đến chiến tích cho ông.
Chỉ xét điều này, ông đã bỏ một phiếu đồng ý với cuộc hôn nhân này, cha của ông vừa gọi, ông liền đưa vợ mình tới, đây là hành động thể hiện sự hoan nghênh của bọn họ với cô, cũng là giữ thể diện cho cô.
Ninh Yên mở to đôi mắt đen láy trong trẻo của mình lên: “Cô ấy phù hợp, còn cháu thì không có nhiều tinh lực như vậy.”
Nghiêm Ngọc Xương nhíu mày: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Ông là người làm chính trị, bất cứ điều gì cũng đều nghĩ nhiều, Ninh Yên hiểu rất rõ: “Đối với cháu mà nói, điều này cũng chẳng coi như kỳ diệu hoàn mỹ gì cả, chỉ cần cháu muốn, cháu có thể có thứ càng tốt hơn.”
Cô không phải tự cao, mà là lời nói thật lòng.
Nghiêm Ngọc Chiêu rất tán thưởng những người tài hoa, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ lời nói của cô, việc kinh doanh tinh dầu càng làm càng lớn, kiếm được rất nhiều lợi nhuận từ ngoại tệ, khiến người phía trên cực kỳ vui vẻ.
Điều mà mà còn không tính là kỳ diệu?
“Nghe Nghiêm Vi nói, tập đoàn Cần Phong của cháu phát triển từ hai bàn tay trắng, chỉ mấy 5,6 năm, bây giờ đã có hơn 5000 công nhân?”
Ninh Yên đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy, cô bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đến cuối năm nay có thể lên thành con số 10000.”
Nghiêm Ngọc Xương có hơi ngạc nhiên, gần gấp đôi: “Sao cháu có thể làm được?”
Ninh Yên gắp một miếng đồ ăn, từ tốn giải thích: “Cháu mới nghiên cứu được kỹ thuật làm TV màu, sắp xây một công xưởng lớn.”
Nghiêm Ngọc Xương là người làm chính trị nên rất quan tâm tới phương diện phát triển kinh doanh: “Chi phí ở trong nước không cao, có thể tiêu thụ được hay không?”
“Mục đích của cháu không phải là trong nước.” Ninh Yên bình tĩnh nói: “Kiếm ngoại tệ bằng cách xuất khẩu ra nước ngoài.”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, ồ, bọn họ lần đầu tiên nghe cô nói như vậy.
Nghiêm Ngọc Xương nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Trình độ kỹ thuật của cháu có thể sánh được với nước ngoài không?”
Muốn cạnh tranh với các thương hiệu nước ngoài, vậy thì bắt buộc phải có kỹ thuật tiên tiến hơn bọn họ.
“Vượt qua...” Ninh Yên còn chưa nói xong, cánh cửa bị nặng nề đẩy ra, người trong phòng đều bị dọa cho một trận.
Tôn Mỹ Hoa đưa hai đứa con của mình xông vào, thấy bên trong có nhiều người nhưng vậy, cơn giận lóe lên trong ánh mắt bà ta: “Ồ, náo nhiệt như vậy à.”
Bác sĩ Nghiêm nhíu mày, sự phiền chán hiện rõ không chút che giấu: “Bà tới đây làm gì?”
“Đây là bữa tiệc hai bên thông gia gặp nhau, người mẹ chồng như tôi tại sao có thể không có mặt ở đây được?” Tôn Mỹ Hoa cười nham hiểm, trên người bà ta có gì đó không đúng lắm.
Trước đây, bà ta giả vờ dáng vẻ dịu dàng, săn sóc, bây giờ giống như bình nát bị đánh vỡ, ánh mắt điên cuồng, dáng vẻ bất cần, không quan tâm tới điều gì.
Bà ta đã chịu kích thích gì thế? Ninh Yên nhíu mày, nhìn Nghiêm Lẫm một cái, Nghiêm Lẫm nào biết đã xảy ra chuyện gì, hắn trước giờ đều không quan tâm tới chuyện bên đấy.
“Nghiêm gia chúng ta là những người biết nói quy tắc, đến bác cả, bác dâu cả đều có mặt ở đây, mẹ chồng sao có thể không tới?” Tôn Mỹ Hoa cười lạnh một tiếng: “Ông nội, ông nói xem?”
Theo lý mà nói, mẹ kế cũng là mẹ.
Thế nhưng ông nội Nghiêm thà rằng để con dâu cả ra mặt tiếp đón nữ quyến, cũng không muốn người phụ nữ này xuất hiện trước mặt ông lão.
Ninh Yên trợn tròn mắt, ồ, dám khoe khoang khoác lác trước mặt ông lão à? Lá gan lớn thật đấy.
Người Nghiêm gia cũng vô cùng ngạc nhiên, không dám tin, người trước đây hàng ngày còn không dám nói lớn tiếng, vậy mà giờ lại dám lên tiếng chất vấn?
Ông nội Nghiêm lạnh lùng nhìn Tôn Mỹ Hoa một cái, khí thế uy nghiêm khiến cho lòng người sợ hãi.
Trong lòng Tôn Mỹ Hoa run lên, bà ta có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ tới núi dựa lớn sau lưng, bà ta lập tức cổ vũ bản thân.