Chỉ là một ông lão mà thôi, có gì đáng sợ chứ?
Bác sĩ Nghiêm ngồi im không cử động, người đàn bà này lại nổi điên gì thế?
Ông bước lên kéo cánh tay của Tôn Mỹ Hoa hướng ra ngoài: “Đi ra ngoài.”
Ông rất không kiên nhẫn, không còn sót chút tình cảm nào, ông sớm đã chán nản rồi.
Nói ly hôn, bà ta sống chết không chịu đồng ý, còn mang theo dao tới bệnh viện, trước mặt tất cả mọi người tự cắt vào cánh tay mình, lấy cái chết để uy hiếp.
Trong môi trường dư luận như vậy, ông có thể làm gì được?
Trước giờ ông không biết rằng bộ mặt thật của người phụ nữ này lại đáng sợ tới vậy, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, độc ác với người khác, cũng độc ác với chính mình.
“Cha, cha buông mẹ con ra.” Nghiêm Kiều to gan xông tới, đứng ở giữa cản ông lại: “Ông nội còn chưa nói gì cả, sao cha lại gấp như vậy? Cha không sợ người ngoài chê cười à?”
Bác sĩ Nghiêm càng thấy đau đầu, rốt cuộc là chuyện gì vậy, một đám không khiến cho người khác bớt lo.
Nghiêm Kiều ỷ mình là phụ nữ mang thai, không chút kiêng kể: “Ông nội, mặc dù mẹ của cháu là vợ kế, nhưng trên pháp luật cũng là con dâu của Nghiêm gia, đây là điều mà ai cũng đều phải thừa nhận, bà ấy có tư cách tham gia vào những trường hợp như vậy.”
Cả đám bắt đầu bật lên, còn nói cả pháp luật với ông nội Nghiêm.
Ông nội Nghiêm vốn đã ghét bỏ bọn họ, không cho bọn họ tùy ý bước vào nhà lớn Nghiêm gia, tình cảm đối với cặp cháu trai cháu gái này cũng rất mờ nhạt.
Sau này, Tôn Mỹ Hoa làm ồn một trận chẳng ra làm sao, khiến Nghiêm gia trở thành trò cười trong vòng tròn này, ông lão càng ghét bỏ bọn họ.
“Ông đây nhìn không vừa mắt cô ta, pháp luật điều nào quy định cô ta bắt buộc phải tham gia vào trường hợp như vậy, cháu lấy ra cho ông xem.”
Nghiêm Kiều nghẹn đỏ mặt, vừa tức vừa xấu hổ: “Ông nội, ông có nói đạo lý không vậy?”
Cô chính là không muốn để Nghiêm Lẫm và Ninh Yên sống tốt, Nghiêm Lẫm dựa vào cái gì mà lại được thiên vị như vậy?
Ông nội Nghiêm tức tới bật cười, sớm đã biết bọn họ không lên nổi mặt bàn, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại ngu ngốc tới vậy: “Tôi không nói đạo lý, tôi gọi người đuổi mấy người ra ngoài.”
Không phải ỷ sau lưng mình có chỗ dựa à? Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của bọn họ thực sự rất khó coi.
Nghiêm Kiều tức tới mức cả người run rẩy, trước đây ông lão không vừa mắt bọn họ, bây giờ, cô đã gả cho một người đàn ông có quyền có thế, ông lão vẫn không cho cô chút mặt mũi nào, đến hôn lễ cũng không tới tham gia, khiến người nhà chồng đều coi thường cô.
Ông lão không coi cô là cháu gái, vậy cô cũng không cần coi ông lão là ông nội.
Nghiêm Hàn đỡ tay cô, nháy mắt với cô: “Ông nội, ông đừng tức giận, Nghiêm Kiều không biết nói chuyện, trong lòng nó vẫn rất tôn trọng ông, bởi vì ông không tham gia hôn lễ của nó, nó đã khóc cả buổi tối.”
Bọn họ làm vậy là để giành lấy quyền lợi hợp pháp của mình, phải xây dựng quan hệ tốt với ông cụ.
Có ông lão chống lưng, bọn họ mới có thể bước đi thuận lợi.
Vừa nhắc tới điều này, vẻ mặt của người Nghiêm gia đều một lời khó nói hết, Nghiêm Ngọc Xương cũng lắc đầu, đứa cháu gái này có dã tâm nhưng đáng tiếc lại không thông minh lắm.
Ông nội Nghiêm cười lạnh một tiếng: “Mấy người giỏi nhất là tiền trảm hậu tấu, lợi dụng dư luận bắt cóc đạo đức người khác, cẩn thận đừng để mình bị liên lụy vào. Gả cho một ông già lớn hơn mình 20 tuổi thì có gì mà vinh dự chứ? Tôi cũng ngại mất mặt.”
Điều quan trọng là Lâm gia và Nghiêm gia là người ở hai phe khác nhau. Hôn nhân này của Nghiêm Kiều khiến ông nội Nghiêm vô cùng tức giận, nếu ông lão không biểu hiện rõ thái độ của mình, người cùng phe sẽ đánh giá ông lão thế nào chứ?
Có khi còn cho rằng bọn họ đã bắt tay làm lành.
Gương mặt Nghiêm Kiều đỏ lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
Cái gì mà lão già, chồng cô là một ông chú hào hoa phong nhã, một người đàn ông có quyền có thế.
Ánh mắt cô xoay chuyển, bỗng nhiên nói: “Ninh Yên, tại sao cô lại không hiểu chuyện như vậy? Mau tới khuyên ông nội đi, muốn để chúng tôi thừa nhận cô dâu mới là cô, cô phải chứng tỏ trước đã.”