[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 940

Chương 940 -
Chương 940 -

Ninh Yên lười biếng ngẩng đầu lên xem kịch, không ngờ lửa lại cháy tới đầu mình: “Tôi không hiểu chuyện đấy thì sao? Tới đánh tôi đi, tới đi.”

Mẹ kiếp, thật khoa trương.

Nghiêm Ngọc Xương cuối cùng cũng biết được tại sao ông lão lại yêu thích Ninh Yên tới vậy, tính cách này của cô thực sự rất tốt.

Nghiêm Kiều rất không vui: “Ông nội, ông xem đi, người phụ nữ như vậy mà có thể bước vào cửa nhà chúng ta à? Đúng là Tang Môn Tinh.”

“Hai mẹ con các cô mới là Tang Môn Tinh, người nào người nấy thi nhau làm vợ kế cho người ta, mất hết mặt mũi của Nghiêm gia.” Ông nội Nghiêm bị bọn họ quấy rối tâm trạng tốt đẹp, có hơi không vui: “Thật sự cho rằng có chỗ dựa liền dám ngang ngược trước mặt tôi à? Lão đại, vậy thì hãy truyền lời ra bên ngoại, cha không chấp nhận Tôn Mỹ Hoa và hai đứa con của cô ta là người Nghiêm gia.”

Không phải chỉ là một nhánh của Lâm gia thôi à? Còn cho rằng bản thân đã trở thành hoàng thân quốc thích, vô cùng đắc ý.

Không có Nghiêm gia, bọn họ chẳng là cái thá gì cả, lão già Lâm Trung Hoa kia xem trọng Nghiêm Kiều chắc? Là Nghiêm gia.

Nghiêm Kiều còn cảm thấy đắc chí, cho rằng bản thân đã có được một cuộc hôn nhân nở mày nở mặt, vì vậy nên mới phát tiết hết cơn tức đã tích tụ bao nhiêu năm qua.

Nghiêm Ngọc Xương đồng ý dứt khoát: “Vâng.”

Ông lão không ngại người của nhánh thứ không có tiền đồ, nhưng bọn họ lại hợp tác với đối thủ của ông lão, điều này đã chạm trúng điểm mấu chốt của ông lão.

“Ông nội.” Sắc mặt hai anh em Nghiêm Kiều thay đổi.

“Cha.” Tôn Mỹ Hoa như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Tâm trạng kiêu ngạo do con gái đã gả cho nhà hào môn nhất thời lạnh lẽo.

Bà ta tới để làm hỏng chuyện, không phải tới để đuổi mình ra khỏi nhà.

Bọn họ không chạy tới làm trò trước mặt ông nội Nghiêm, ông lão sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng múa may trước mặt ông lão, thực sự cho rằng tính cách ông lão rất tốt à?

“Cho rằng có Lâm gia chống lưng nên thích làm gì cũng được à, dám ở trước mặt tôi gọi lớn gọi nhỏ, con mẹ nó nằm mơ giữa ban ngày.”

Tôn Mỹ Hoa hối hận không thôi, tại sao bà ta vẫn luôn cho rằng ông lão sẽ không để ý tới chuyện này chứ: “Cha, con không có, con sai rồi, cha hiểu lầm rồi, con… con tới để gặp thông gia theo đúng trình tự.”

Ông nội Nghiêm không thích quản chuyện nhà của con trai, nhưng con đường của mấy mẹ con Tôn Mỹ Hoa càng ngày càng sai lệch: “Ra ngoài.”

Tôn Mỹ Hoa đau khổ cầu xin, khóc lóc kể lể: “Cha, cha coi như nể mặt hai đứa trẻ, tha cho con lần này đi...”

Ông nội Nghiêm lười để ý tới bọn họ, lệnh cảnh vệ đuổi bọn họ ra ngoài.

Trước khi đi, Tôn Mỹ Hoa ác độc nhìn chằm chằm... Ninh Yên, đều do cô!

Ninh Yên nhíu mày, không trách người vô tình đuổi bọn họ đi là ông nội Nghiêm, cũng không trách người ra vẻ không nghe không hỏi là bác sĩ Nghiêm, mà lại ghi hận cô?

Bà ta coi cô là quả hồng mềm à?

Cô tự nhiên làm ra tư thế cắt cổ trước mặt đối phương, dám tới, giết chết các người!

Cánh cửa đóng lại, cuối cùng cũng coi như đã được yên tĩnh. Ninh Yên quay đầu lại liền phát hiện ra mọi người đang nhìn chằm chằm cô.

Cô coi như không có chuyện gì nở một nụ cười ngọt ngào: “Xem kịch thật tiêu hao sức lực, cháu muốn ăn một chén bánh trôi nhỏ ủ rượu ngọt ngào để bồi bổ, mọi người có ai muốn ăn cùng không?”

Mọi người:...

Nghiêm Lẫm không nhịn được cười ha ha: “Anh cũng ăn một bát.”

Dương Liễu lo lắng nói: “Ông nội Nghiêm, thông gia, Tiểu Yên nhà chúng tôi thường ngày vẫn dịu dàng hiền thục, ngoan ngoãn đáng yêu, hôm nay nó... phải chịu đả kích, nên tính cách mới thay đổi đột ngột như vậy. Mọi người đừng quá để ý.”

Đứa bé này cũng thật là, trước mặt gia đình nhà chồng cũng không biết giả vờ làm ra vẻ? Thường ngày cô không phải rất giỏi giả vờ à?

Trưởng bối đều rất thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Ông nội Nghiêm bị sặc trà, Ninh Yên dịu dàng hiền thục?

Nhưng ông lão vẫn gật đầu ông ý: “Đúng, tôi biết, con bé rất ngoan.” Ngoan cái rắm, nhưng ai bảo cháu nội của ông lão thích cô chứ.

Ông lão cũng vì cháu trai nên mới nhượng bộ, chắc chắn không phải vì ông lão cũng thích cô.

Bình Luận (0)
Comment