[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 941

Chương 941 -
Chương 941 -

Ninh Yên ra vẻ chính đáng gật đầu, gương mặt cô tỏ vẻ, đúng vậy, tôi chính là đứa bé ngoan ngoãn như vậy đấy.

Nghiêm Lẫm nhéo má cô, tại sao cô lại đang yêu như vậy? Hắn rất thích!

Nghiêm Ngọc Xương hết nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, ông bĩu môi, thật không ngờ cha mình lại là người như vậy.

Chưa nói tới, phong cách của hai người một già một trẻ này cũng rất giống nhau, rất giống người thân ruột thịt.

Đánh lạc hướng như vậy, bầu không khí dần dần tốt lên.

Ông nội Nghiêm bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Ninh, ngày kết hôn của bọn trẻ đã định là ngày 1 tháng 1 năm sau, mọi người có yêu cầu gì về vấn đề sính lễ không?”

Ninh Hãn Hãi bị gọi là Tiểu Ninh liền im lặng, bây giờ đã bàn về chuyện sính lễ có phải quá sớm rồi không: “Tôi không có yêu cầu gì cả, đám trẻ hạnh phúc là được rồi, Tiểu Yên là con gái cả của tôi, từ nhỏ, con bé đã phải chịu không ít khổ cực, tôi hy vọng con bé sau này có thể bình yên, không lo nghĩ.”

“Đương nhiên rồi.” Ông nội Nghiêm nhìn ra được, Ninh Hãn Hải là một người cha yêu thương con, đặc biệt rất thương yêu con gái cả: “Ninh Yên, cháu thấy thấy nào? Cứ tự nhiên, muốn thứ gì cứ việc nói thẳng ra.”

Cô có tính cách ra sao, ông lão vẫn hiểu rất rõ.

Ninh Yên cầm thìa múc một viên bánh trôi lên ăn, giương mắt lên lẩm bảo: “Nói cứ như là cháu muốn gì ông đều có thể làm được.”

Dương Liễu nóng ruột: “Tiểu Yên, không được nói bậy.” Cũng không biết quan sát hoàn cảnh!

Ông nội Nghiêm phất tay: “Để con bé nói, tôi muốn nghe thử suy nghĩ của người trẻ.”

Bác sĩ Nghiêm cổ vũ nói: “Tiếu Yên, cháu cứ việc nói, chú sẽ cố gắng làm được.”

Ông muốn làm chút chuyện cho con trai, bày tỏ tấm lòng người cha.

Ánh mắt Ninh Yên xoay chuyển: “Kết hôn dù sao cũng phải có một ngôi nhà nhỏ, cháu muốn một ngôi nhà ở thủ đô, tương lai dù có đi đâu, rồi cũng sẽ phải quay về, cháu sẽ tự bỏ tiền ra.”

Cô không thiếu tiền, không có âm mưu với gia sản nhà người khác.

Yêu cầu của cô cũng rất hợp tình hợp lý, cưới vợ đương nhiên phải chuẩn bị một căn nhà.

Mặc dù nhà lớn nơi ông nội Nghiêm ở rất tốt, nhưng đó là nhà do tổ chức phân, không biết sau này có bị thu hồi lại hay không.

Cho dù không bị thu hồi, cũng sẽ chia cho cháu đích tôn của nhánh trưởng.

Nghiêm Lẫm sờ đầu cô: “Đừng làm loạn, sao anh có thể để em tự bỏ tiền? Anh có tiền, để anh mua.”

Ninh Yên mìm cười dí dỏm: “Được thôi, anh là của em, những thứ của anh cũng là của em.”

“Đúng, đúng, đúng, em nói gì cũng đúng.” Nghiêm Lẫm rất thích cách cô đối xử không coi hắn như người ngoài, ánh mắt hắn vô cùng cưng chiều: “Em muốn một căn nhà như thế nào?”

Ninh Yên im lặng suy nghĩ một lát: “Nhà đơn, em không thích sống chung với người ngoài, rất không tiện, tốt nhất là có một cái sân, trồng thêm một giàn nho, mùa hè ngồi bên dưới ăn dưa hấu chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

Nghiêm Lẫm biết cô thích căn nhà như thế nào, nhìn những căn tứ hợp viện bên trong đại đội Cần Phong là biết ngay: “Được, anh cho người đi tìm.”

“Mọi người cũng hỗ trợ đi tìm.” Ông nội Nghiêm cũng nói chuyện: “Ông sẽ bỏ ra một nửa tiền, nửa còn lại để Ngọc Chiêu trả, đây là tấm lòng của ông nội và cha.”

Mỗi đứa trẻ kết hôn, ông lão đều sẽ tặng một món quà, đương nhiên, không bao gồm Nghiêm Kiều.

Lúc Nghiêm Kiều lấy giấy chứng nhận kết hôn mới đưa người tới trước mặt ông lão, vừa mới nhìn thấy người đó, ông lão liền tức sôi người.

Ninh Yên nhăn mũi, cô thật sự không tham số tiền này: “Ông để dành tiền để dưỡng già đi.”

Ai biết được, ông nội Nghiêm liền trả lời lại: “Cháu không dưỡng già ông à?”

Ninh Yên:... Lời này khiến cô không cách nào trả lời được.

“Dưỡng già thì được, nhưng ông không thể suốt ngày cãi nhau với cháu.”

Ông nội Nghiêm trừng mắt nhìn cô: “Là cháu cãi với ông.”

Hai người nói một câu, đáp một câu, nhưng hiển nhiên cả hai đều rất quen thuộc với điều đó.

Dương Liễu vô cùng lo lắng: “Tiểu Yên, con nói chuyện với ông nội Nghiêm khách sáo lại, ông ấy là trưởng bối.”

Bình Luận (0)
Comment