Ninh Yên không cho là vậy: “Không sao cả, ông ấy vui vẻ.”
“Đúng vậy, tôi vui vẻ.” Ông nội Nghiêm còn gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Dương Liễu ngơ ngác nhìn xung quanh, dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh.
Mai Lan có hơi đồng cảm với bà: “Đồng chí Dương, ăn thử điểm tâm của chúng tôi đi, vừa mới ra lò, rất tươi mới.”
Đó là bánh ngọt mứt táo, hương thơm ngào ngạt, trông rất hấp dẫn.
Dương Liễu cầm một chiếc lên, ăn mà trong lòng không yên.
Mai Lan nhìn sang những đứa trẻ khác, trong mắt lóe lên sự hâm mộ.
Mấy đứa trẻ Ninh gia đều rất ngay thẳng, lịch sự có văn hóa, dáng vẻ đều rất có giáo dưỡng.
“Đồng chí Dương, mấy đứa bé của bà thật tốt, bà dạy chúng ra thế nào vậy?”
Bà có một trai một gái, đứa con trai còn được, vẫn theo khuôn phép. Đứa con gái trông thì có vẻ ngoan ngoãn, thực ra tính cách phản nghịch, không được dạy dỗ đàng hoàng.
Dương Liễu rất thích câu hỏi này: “Do bản tính bọn chúng vốn đã tốt đẹp, tôi cũng không tốn bao nhiêu công sức.”
Ngay lúc này, Ninh MIễu kéo ống tay áo Ninh Yên: “Chị cả, em có thể ra ngoài một lát không?”
Uống càng nhiều nước lại càng muốn đi vệ sinh, nhưng lại không dám chạy lung tung.
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Đi đi, Tiểu Nhị, em đi cùng với em ba.”
“Được.” Ninh Nhi vui vẻ nhận nhiệm vụ, kéo cánh tay của em gái đi: “Xin lỗi không tiếp mọi người được.”
Ninh Tứ giương đôi mắt tròn xoe nhìn sang: “Chị, em cũng muốn đi.”
Ninh Yên phất tay, Ninh Tứ cười tủm tỉm đi theo ra ngoài.
Mai Lan ngạc nhiên nhìn thấy cảnh này: “Đồng chí Dương, lão đại nhà bà rất có phong độ của chị cả, em trai em gái đều rất phục con bé.”
Dương Liễu đã nhìn quen dáng vẻ của mấy đứa con mình, có chuyện gì đều đi tìm Ninh Yên, không tìm cha mẹ: “Nhưng năm này đều là con bé chăm sóc em trai, em trai, đã trở thành thói quen.”
Mai Lan ngạc nhiên không thôi: “Tôi thật sự rất hâm mộ bà, con trai con gái đều xuất sắc đến vậy.”
Dương Liễu vui vẻ bật cười, có đi có lại cũng khen một trận: “Nghiêm Vi nhà bà cũng rất ưu tú, một mình con bé đã xây dựng nên một công xưởng lớn như vậy, là phụ nữ nhưng khí phách không kém gì đàn ông.”
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Ninh Tứ hốt hoảng lo sợ chạy vào: “Chị cả, không hay rồi, chị ba bị người đàn bà điên kia bắt lại rồi, bà ta bảo chị qua đó.”
Mọi người đều kinh hãi.
Sắc mặt Ninh Yên thay đổi, cô nhanh chóng bật người dậy: “Người đàn bà điên nào?”
Sắc mặt Ninh Tứ trắng bệch: “Chính là người tự xưng là mẹ chồng của chị, bà ta đang chờ chị ở nhà vệ sinh nữ, trong tay còn cầm dao, anh hai đang trông giữ ở bên đó.”
Ninh Yên giận tím mắt: “Dám đụng tới em gái của tôi, bà ta đang đi tìm chết.”
Ninh Yên hùng hổ chạy ra bên ngoài, rất có khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Ninh Hãn Hải không nói hai lời cũng đi theo sau, sắc mặt của ông vô cùng khó coi.
Nghiêm gia các người đấu với nhau thì cứ việc đấu, tại sao lại liên lụy lên đầu đứa con gái không liên quan của ông?
Chỉ thấy một bóng người chạy nhanh như bay xẹt qua ở trước mặt, là bác sĩ Nghiêm.
Trước cửa nhà vệ sinh nữ, Ninh Nhị gấp như lửa đốt, cả đầu đầy mồ hôi: “Họ Tôn kia, bà thả em gái tôi ra, tôi tới làm con tin thay cho con bé.”
Bên trong nhà vệ sinh, Tôn Mỹ Hoa cầm một con dao đặt lên cổ Ninh Miễu, ánh mắt điên cuồng.
Trước đây bà ta đều là giả vờ, chỉ vì muốn có được trái tim của chồng mình, muốn kiếm được càng nhiều thứ tốt.
Bây giờ, bộ mặt thật của bà ta đã bị bại lộ, chồng bà ta không còn yêu thương bà ta, cha chồng ghét bỏ, muốn đuổi cả ba mẹ con bọn họ ra khỏi cửa.
Bà ta tự hỏi, những năm nay, bà ta không có công lao cũng có khổ lao, tại sao tâm địa bọn họ lại độc ác như vậy, sao có thể đối xử với bà ta như vậy?
Bà ta hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của ông nội Nghiêm là gì, chút thể diện cuối cùng ông lão cũng không để lại cho bà ta.
Không có tấm biển chữ vàng Nghiêm gia này, có ai còn ngước mắt lên nhìn bọn họ? Vừa mới nghĩ tới chuyện này, trong lòng bà ta vô cùng rối loạn, cả người lạnh lẽo.