[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 943

Chương 943 -
Chương 943 -

Mặc dù trước đây, bà ta cũng chỉ ở mép rìa trong vòng tròn này, tỉnh cảnh rất xấu hổ, nhưng cũng vẫn có mấy phần mặt mũi, người khác cũng không dễ dàng đắc tội bọn họ.

Dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.

Bà ta cho rằng không có điều gì xui xẻo hơn như vậy nữa, điều này khiến cho bà ta càng không thể chịu đựng được, vì thế bà ta càng thêm bất bình căm phẫn, liều mạng gây sức ép, bà ta thầm nghĩ bản thân phải trở nên thật nổi bật, khiển tất cả những người coi thường mẹ con bà ta phải hối hận.

Bây giờ bà ta mới phát hiện ra, còn có điều càng khiến bà ta khó chấp nhận hơn, đó chính là bị gạch tên khỏi Nghiêm gia.

Bà ta hận không thể hủy diệt trời đất.

“Để Ninh Yên qua đây, nếu cô ta không dám tới, vậy thì chờ nhặt xác của nha đầu này đi."

Ninh Miễu bị cây dao ấn ngay vào cổ, sắc mặt cô trắng bệch, khóe miệng run rẩy, cô thật xui xẻo, đi vệ sinh thôi mà cũng bị người ta theo dõi.

“Giết người là phạm pháp.” Giọng nói của cô cũng run rẩy.

Tôn Mỹ Hoa không thèm đếm xỉa tới: “Tôi không sợ, cùng lắm thì chém hai nhát, đồng quy vu tận.”

Ninh Miễu càng sợ hãi, chị cả, mau tới cứu em.

Người chạy tới đầu tiên vậy mà lại là bác sĩ Nghiêm, rõ ràng là một người làm việc văn phòng, khi bộc phát lên, sức mạnh cũng rất đáng sợ.

Ông ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, vô cùng tức giận nói: “Bà đã điên đủ chưa? Bỏ dao xuống.”

Lần trước là chém vào cánh tay của mình, lần này vậy mà lại làm hại người khác, ranh giới của bà ta càng ngày càng thấp.

Cảm xúc của Tôn Mỹ Hoa với ông là yêu hận đan xen, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu: “Sao thế? Vợ con ông chịu nhục nhã, ông chẳng thèm quan tâm tới, bây giờ đổi lại thành nha đầu này, ông lại thấy đau lòng rồi à?”

Bác sĩ Nghiêm tức tới mức muốn nổ tung: “Bà đúng là đồ điên, tôi hối hận trước đây tôi bị mù mới cưới một người phụ nữ như bà.”

Lúc đầu, ông lấy bà ta không phải vì tình yêu, mà bởi vì bà ta dịu dàng, lương thiện, là một sự lựa chọn tốt để làm mẹ kế, kết quả thì sao, tất cả đều là giả.

Đối với Tôn Mỹ Hoa mà nói, không có gì khuất nhục bằng việc bị chồng của mình phủ định hết tất cả mọi thứ.

Bà ta hận tới mức đôi mắt sưng lên từng tia máu: “Tôi hận ông.”

Vì yêu mà sinh hận, hận nên không muốn để người khác có cuộc sống tốt đẹp.

Bác sĩ Nghiêm nhìn con gái mình ở sau lưng Tôn Mỹ Hoa, Nghiêm Kiều, cô đang ôm bụng, nhìn ông bằng ảnh mặt tức giận.

Trái tim của ông lạnh đi: “Nghiêm Kiều, khuyên mẹ con bỏ vũ khí xuống, đây là phạm pháp, sẽ làm liên lụy tới hai anh em các con, còn có con của con.”

Thẩm tra chính trị phải kiểm tra tới 3 đời.

Nghiêm Kiều cười lạnh một tiếng: “Cha nào có quan tâm tới anh em bọn họ? Rõ ràng cha chỉ quan tâm Nghiêm Lẫm, trong lòng cha chỉ có anh ta.”

Cô đã gả cho người khác, có gì mà phải sợ? Con gái của cô họ Lâm, không phải họ Nghiêm, Lâm gia có quyền có thế, chẳng lẽ còn không bảo vệ được một đứa bé?

Nghiêm Lẫm cũng đã tới, hắn lạnh lùng nhìn hai mẹ con, bọn họ đang điên cuồng muốn chết.

Bác sĩ Nghiêm vô cùng thất vọng: “Tại sao con lại trở nên đáng sợ giống như mẹ của con vậy?"

Nghiêm Kiều trong chớp mắt chịu đả kích, cô tức giận bừng bừng nói: “Cha mới là người đàn ông độc ác vô tình nhất…”

Quân đội cũng đã áp tới, sắc mặt Ninh Hãn Hải trắng bệch: “Thả con gái của tôi ra, có bản lĩnh thì tìm tới người lớn.”

Đôi chân Dương Liễu mềm nhũn, nếu như không có anh em Ninh Anh Liên đỡ, bà sớm đã ngã quỵ trên mặt đất, nước mặt đầy mặt, trong miệng còn làm bẩm nói chuyện.

Hai vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương dìu ông nội Nghiêm tới, vẻ mặt mọi người đều không vui.

Ông nội Nghiêm lạnh lùng nhìn hai mẹ con Tôn Mỹ Hoa: “Mấy người giỏi lắm, dám cầm dao đâm người khác.”

Tôn Mỹ Hoa không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ông lão, Nghiêm Kiều cũng sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn giữ chặt con tin bên cạnh, mở miệng nói: “Bảo Ninh Yên tới đây.”

Ninh Yên mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh, cô đi từ trong đám người ra, gương mặt vô cùng lạnh lùng: “Tôi tới rồi, bà thả người ra.”

Bình Luận (0)
Comment