[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 944

Chương 944 -
Chương 944 -

Lúc đối mặt với Ninh Yên, Tôn Mỹ Hoa rõ ràng đã to gan hơn, Ninh Yên còn trẻ tuổi, so với lão già thành tinh kia dễ đối phó hơn nhiều.

“Có thể thả cô ta ra, nhưng cô phải đồng ý với tôi ba chuyện.”

Ninh Yên chậm rãi đi lên trước, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Ninh Yên, yên lặng an ủi, đừng sợ, có chị ở đây.

Sau khi nhìn thấy cô, sự sợ hãi trong lòng Ninh Miễu cũng dần dần lắng xuống, cô tin tưởng chị cả chắc chắn sẽ cứu được cô.

Nhìn thấy ảnh mắt tin tưởng của em gái, trong lòng Ninh Yên chua xót, lúc bắt đầu, những gì cô làm đều là vì trách nhiệm, nhưng thời gian lâu dần, cũng từ từ hình thành tinh cảm.

Ninh Miễu vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất chăm chỉ, có món gì ngon đều sẽ đưa cho cô ăn đầu tiên, một cô em gái như vậy sao có thể không thương được?

“Bắt người khác làm con tin, rõ ràng chính là tội cố ý gây thương tích, cho dù có bắn chết tại chỗ cũng vẫn được.”

Tôn Mỹ Hoa đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, lớn tiếng gào thét: "Ninh Yên, cô nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đâm một nhát.”

Bà ta làm ra vẻ định đâm, Nghiêm Kiều ở sau lưng có chỗ dựa nên không chút sợ hãi hét lớn: “Mẹ, có lão Lâm ở đây, cho dù mẹ có đâm ông trời cũng không ai dám làm gì mẹ cả.”

Mọi người há hốc mồm, cặp mẹ con này cũng đủ điên.

Trong mắt ông nội Nghiêm lóe lên một suy nghĩ, Lâm gia cũng tham dự vào việc này à?

Ninh Yên giận tím mặt, nhưng sự việc càng như vậy, cô lại càng phải bình tĩnh.

Ánh mắt của cô quét qua bóng người đang thập thò lén lút trong nhà vệ sinh nam, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Lần đầu tiên Tôn Mỹ Hoa chiếm thế thượng phong khi đấu võ mồm với Ninh Yên, trong lòng bà ta rất đắc ý: “Tại sao cô lại không nói chuyện nữa? Sợ rồi à? Ha ha ha, Ninh Yên, cô cũng có ngày hôm nay.”

Ninh Yên không hề hé răng, những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu cô nhanh như bay.

Tôn Mỹ Hoa thấy vậy, càng trở nên đắc ý: “Chuyện đầu tiên, tôi muốn ông lão thu lại mệnh lệnh, đồng thời trong bữa tiệc cưới ngày mai, phải để Nghiêm Kiều, Nghiêm Hàn theo sát bên cạnh, một tấc cũng không rời.”

Ông nội Nghiêm rõ ràng đang ở trước mặt, bà ta lại không dám trực tiếp nói chuyện với ông lão, mà phải dùng cách thức như vậy.

Chỉ cần ông nội Nghiêm để hai người đi theo bên cạnh mình, cũng đồng nghĩa với việc tuyên bố với tất cả mọi người rằng ông lão rất coi trọng hai đứa cháu này. Như vậy, địa vị của cả hai sẽ vững như núi Thái Sơn, là con cháu của Nghiêm gia, cần được chú trọng bồi dưỡng.

Ninh Yên lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi không mang họ Nghiêm.”

Điều này cũng không tới lượt cô làm chủ.

Tôn Mỹ Hoa đố kỵ nhìn sang Nghiêm Lẫm bên cạnh cô, năm đó bà ta nên giết chết thằng nhóc này. Không có nó, Nghiêm Ngọc Chiêu sẽ không còn sự lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể đối xử tốt với ba mẹ con bọn họ.

“Nghiêm Lẫm nghe lời cô, ông lão thương Nghiêm Lẫm nhất, cô có thể làm được.”

Ninh Yên từ từ bước lên mấy bước: “Chuyện thứ hai thì sao?”

Tôn Mỹ Hoa chỉ coi như cô đã đồng ý, cảm giác hào hứng loé lên trong khoé mắt bà ta.

“Chuyện thứ hai, sau khi cô và Nghiêm Lẫm kết hôn, cô phải sống chung với chúng tôi, tôi muốn cô thề với trời, cả đời này phải chăm sóc tôi như mẹ chồng thật sự, tôi bảo cô đi về hướng đông, cô không dám đi về hướng tây.”

Nghiêm Lẫm vô cùng ghê tởm, bà già này quả thực chẳng ra gì cả.

Bà ta muốn bắt chẹt bọn họ cả đời à.

“Bà thật sự coi mình là hoàng thái hậu à, nằm mơ.”

Tôn Mỹ Hoa không nói chuyện với những người khác, bà ta chỉ đứng đối diện với Ninh Yên, chỉ cần Ninh Yên đồng ý, những người khác sẽ không có vấn đề gì.

“Ninh Yên, cô có đồng ý không?”

Nghiêm Lẫm vô cùng tức giận: “Ninh Yên, đừng để ý tới bà ta, bà ta là đồ điên.”

Ninh Yên không bày tỏ ý kiến gì, cô từ từ bước lên phía trước: “Chuyện thứ ba thì sao?”

Ánh mắt Tôn Mỹ Hoa trở nên nóng rực: “Tôi muốn một nửa gia sản của Nghiêm gia, ký kết ngay bây giờ.”

Đàn ông đều không đáng tin, vậy thì phải vớt thật nhiều tiền.

Bình Luận (0)
Comment