[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 945

Chương 945 -
Chương 945 -

Đường đi sau này của con cái rộng mở, trong tay có tiền, còn phải sợ điều gì nữa?

Vẻ mặt Ninh Yên không hề thay đổi, cô tiếp tục đi lên phía trước: “Bà nói chuyện cứ như tôi là người phát ngôn của Nghiêm gì, có thể quyết định tài sản của Nghiêm gia sẽ được phân chia ra sao, bà tìm sai người rồi.”

Tôn Mỹ Hoa cũng biết chuyện này phải tìm ông nội Nghiêm, nhưng bà tà không dám đối mặt với ông lão, bà ta nhát gan.

“Tôi rất có lòng tin với cô, cô có thể làm được, tôi cho cô năm phút, nếu cô không làm được, chiếc dao này sẽ rơi xuống người em gái cô…”

“Không cần phải lâu như vậy.” Ninh Yên bỗng nhiên cử động. Cô nhanh như chớp lao về phía nhà vệ sinh nam, túm người đàn ông đang nấp ở phía sau ra, con dao sắc bén nhắm chuẩn vào cổ hắn.

“Á.” Người đàn ông kêu lên thảm thiết.

Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa thay đổi: “A Hàn! Ninh Yên, cô đang làm gì vậy?”

Ninh Yên bắt Nghiêm Hàn lại, còn dao của cô chuẩn xác đặt lên động mạch chủ của hắn, cô chậm rãi nói chuyện: “Lúc bà cầm dao nhắm vào người khác, người khác cũng sẽ cầm dao nhắm vào bà. Bây giờ, trong tay chúng ta đều có con tin, bà có muốn đổi người không?”

Đừng cho rằng Nghiêm Hàn không hề lộ mặt, trên thực tế, hắn vẫn luôn núp trong bóng tối âm thầm quan sát, hoặc là nói, hắn cũng là người đưa ra ý kiến, có tham gia vào chuyện này.

Cục diện trong phút chốc đã thay đổi.

Tôn Mỹ Hoa nhìn sang con trai đang mặt mặt trắng bệch, tay chân luống cuống, bà ta thương hai đứa con của mình nhất, chúng đều là tính mạng của bà ta.

Lúc bà ta bắt cóc con của người khác, bà ta không cảm thấy đau lòng, nhưng đến phiên con trai của bà ta bị bắt cóc, trái tim của bà ta như vỡ vụn.

Ánh mắt Nghiêm Kiều loé lên: “Mẹ, mẹ đừng để ý tới cô ta, anh của con họ Nghiêm, là con cháu của Nghiêm gia, Ninh Yên không dám động đến anh ấy.”

Vừa nghe được lời này, Tôn Mỹ Hoa liền thấy yên tâm, đúng vậy, nếu Ninh Yên muốn gả vào Ninh gia, cô sẽ không dám động tới con cháu Ninh gia.

“Đúng, tôi không dám.” Khoé miệng Ninh Yên khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười u ám, ngay sau đó, cô vung dao lên, đâm xuống thật mạnh.

“Á á á.” Nghiêm Hàn ôm ngực lại, máu tươi bắn ra, mùi máu tươi lan tỏa trong không kh.

Bầu không khí lúc này vô cùng yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp của Ninh Yên, giống như không nhận ra cô.

Đầu óc Tôn Mỹ Hoa trống rỗng, bà ta không dám tin: “Dừng tay, sao cô dám làm như vậy?”

Cô có gì mà không dám chứ. Những điều còn điên cuồng hơn cô cũng đã từng làm. Ninh Yên vẫn đang mỉm cười, những nụ cười của cô khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

“Tôi là một cô gái yếu đuối, nhút nhát, tôi rất sợ máu, ghét bạo lực.” Cô vờ vĩnh nói mấy câu, sau đó lời lẽ chính đáng tỏ vẻ: “Nhưng người nhà là điểm mấu chốt của tôi, rồng cũng có vảy ngược, ai chạm vào ắt sẽ khiến nó tức giận.”

Tôn Mỹ Hoa nhìn máu trên người con trai, vừa tức vừa giận: “Được lắm, nhãi ranh, cô đừng trách tôi, là do chị của cô ép tôi…”

Không đợi bà ta vung đao, một giọng nói âm u vang lên: “Bà dám đâm em gái tôi một dao, tôi đâm con trai bà mười dao, tới đây, chúng ta làm hại lẫn nhau, coi ai chịu đựng được ai.”

Giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Tôn Mỹ Hoa rùng mình một cái, bà ta tin tưởng lời này của cô! Mọi người đều nói bà ta bị điên, nhưng Ninh Yên mới là kẻ điên thực sự.

“Cô ta không dám làm…” Nghiêm Kiều ôm bụng, gương mặt vô cùng độc ác.

“Đúng, tôi không dám.” Ngoài miệng, Ninh Yên nói ra những lời nhát gan, nhưng cô ra tay vừa nhanh vừa độc, lại đâm xuống một dao nữa.

Nghiêm Hàn lại kêu lên thảm thiết một tiếng, máu bắn ra ngoài, Ninh Yên bị máu bắn khắp người, cô khẽ nhíu mày, bẩn chết đi được, bộ đồ này coi như bỏ đi.

Cô vô cùng kiên nhẫn: “Đừng trách tôi, bởi vì phải chịu đả kích nên tôi mới không khống chế nổi cánh tay của mình, thật ra tôi rất, rất sợ.”

Nghiêm Hàn: Cô ta là ma quỷ!

Mọi người:…

Tôn Mỹ Hoa cảm thấy rất hối hận, sao bà ta có thể cho rằng Ninh Yên còn trẻ tuổi, dễ bắt chẹt nhất chứ?

Bình Luận (0)
Comment