Phương thức giết người không chớp mắt này của cô thật sự rất đáng sợ.
Bà ta tức muốn phát điên, thét chói tai: “Nghiêm Ngọc Chiêu, ông là người chết à, con trai mình bị người khác dùng dao đâm mà ông cũng không lo à?”
Nghiêm Ngọc Chiêu không còn tình cảm gì với vợ, nhưng ông đối xử với hai đưa con của bà ta khá tốt, sao có thể không đau lòng được?
Nhưng bản thân ông cũng hiểu rất rõ, Ninh Yên hoàn toàn không nghe theo ông.
Huống chi còn có biện pháp giải quyết tốt hơn: “Vậy bà nhanh chóng thả người ra.”
Ngọn nguồn của chuyện này là do Tôn Mỹ Hoa bắt cóc em gái của Ninh Yên, Ninh Yên phản đòn lại cũng không hề có vấn đề gì cả.
Tôn Mỹ Hoa không dễ dàng gì, dùng hết mọi giá mới bắt cóc được một con tin, dù sao cũng đã đi tới bước này rồi, sao bà ta có thể dễ dàng buông tay: “Tôi không thả, Ngọc Chiêu, ông nhanh chóng cứu người đi…”
“Á.” Nghiêm Hàn lại hét lên thảm thiết lần nữa.
Tôn Mỹ Hoa bị kích thích đến muốn phát điên, hai mắt bà ta đỏ ngầu, trừng Ninh Yên: “Tại sao cô lại đâm nó?”
Ninh Yên làm ra vẻ vô tội: “Giọng nói của bà thật chói tai, tôi lại bị kích thích.”
“Cô… cô…” Tôn Mỹ Hoa vô cùng hốt hoảng, con trai bà ta đã bị đâm mấy dao, chảy nhiều máu như vậy: “Cô có còn muốn làm con dâu của Nghiêm gia nữa không?”
Làm trò trước mặt người Nghiêm gia, lấy dao đâm cháu của Nghiêm gia trước mặt người nhà Nghiêm gia, thật khoa trương.
“Đối với tôi mà nói, Nghiêm gia cũng không quan trọng, người mà tôi muốn lấy là Nghiêm Lẫm.” Ninh Yên không cảm thấy mình làm sai điều gì, người sống lương thiện sẽ bị người khác khinh thường, ngựa hiền sẽ bị người cưỡi: “Đương nhiên, nếu như Nghiêm Lẫm từ bỏ chuyện kết hôn, tôi cũng sẽ không mặt dày níu kéo.”
Cô tỏ vẻ rất tôn trọng quyết định của hắn, dù sao Nghiêm Lẫm cũng là người Nghiêm gia, hắn lựa chọn gia tộc mình cũng là một chuyện rất bình thường.
Nghiêm Lẫm không chút do dự đưa ra lựa chọn: “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ ở cùng em, anh sẽ cưới em.”
Giữa một người em trai cùng cha khác mẹ không có tình cảm và người yêu mà hắn hết lòng hết dạ, đương nhiên hắn sẽ chọn vế sau.
Cho dù ông nội hắn có không đồng ý, hắn cũng sẽ lấy cô.
Ông nội Nghiêm trừng mắt nhìn chằm chằm cháu trai một cái.
Ninh Yên khẽ mĩm cười: “Tay của tôi mỏi rồi, nói chuyện thẳng thắn đi, bà rốt cuộc có chịu đổi người không?”
“Mau đổi đi, bà muốn con trai mình mất máu quá nhiều mà chết à?” Nghiêm Ngọc Chiêu thấy lúc Ninh Yên ra tay đều tránh đi những chỗ chí mạng, nhưng chảy quá nhiều máu cũng sẽ chết.
“Không thể đổi.” Nghiêm Kiều lớn tiếng thét lên: “Mẹ, anh trai không thể bị đâm lãng phí…”
Sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt Ninh Yên: “Nghiêm Hàn à, đừng trách tôi, là do mẹ và em gái anh không quan tâm tới cái mạng nhỏ này của anh, lợi ích của bọn họ mới là điều quan trọng nhất, anh chỉ là một tên pháo hôi.”
Nghiêm Hàn đau đến chết đi sống lại, trước nay hắn chưa bao giờ phải chịu đau như vậy. Hắn đã được nuông chiều từ nhỏ, trước nay chưa bao giờ phải chịu khổ.
Trừ đau ra, hắn còn sợ chết! Vô cùng sợ!
Dao của Ninh Yên từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở chỗ yếu ớt nhất của hắn: “Yên tâm, tôi sẽ không giết chết anh, cùng lắm chỉ để anh trở thành thái giám mà thôi.”
“Đừng, đừng.” Phòng tuyến tâm lý của Nghiêm Hàn trong chớp mắt đã sụp đổ, có người đàn ông nào mà không sợ điều này? Hắn sợ đến mức cả người run rẩy, Ninh Yên chính là một kẻ điên, cô hoàn toàn có thể làm được điều này: “Mẹ, mau thả người ra đi, nhanh lên, con có còn là con trai ruột của mẹ nữa không?”
“Anh, cô ta chỉ là doạ anh thôi, cô ta không dám…” Nghiêm Kiều ôm bụng hét lớn.
Lại là câu nói này, Nghiêm Hàn bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi khủng khiếp, hắn bị doạ tới mức hồn bay phách tán: “Tiện nhân, mày câm miệng, bình thường tao thương mày như vậy, vậy mà mày lại muốn hại tao, mẹ, mọi người hợp tác với nhau cố ý muốn hại con, con chết rồi, có thành quỷ cũng không tha cho mấy người.”
Nếu không phải Nghiêm Kiều liên tiếp thốt lên những từ không dám đó, Ninh Yên sẽ không bị kích thích, cũng sẽ không đâm hắn.