Tất cả đều là tai hoạ do Nghiêm Kiều mà ra, gả cho người ta giờ trong mắt chỉ có lợi ích của nhà chồng, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của anh trai mình.
Lúc này, mối quan hệ gắn kết giữa hai anh em đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Ninh Yên khẽ nheo mắt lại, như vậy vẫn chưa đủ: “Anh không chết được, cùng lắm cũng chỉ là người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Vừa nghe thấy lời này, Nghiêm Hàn càng thêm sợ hãi: “Thả người, mau thả người ra.”
Tôn Mỹ Hoa do dự: “A Hàn, con bình tĩnh lại đi, đừng kích động, có gì từ từ rồi nói…”
Chiếc dao đã đặt lên vị trí yếu ớt nhất của Nghiêm Hàn, sao hắn có thể bình tĩnh được: “Mẹ, con hận mẹ, không, bà không phải là mẹ của tôi, bà hoàn toàn không hề thương tôi, bà muốn tôi chết.”
Trong lúc sợ hãi, hắn nói chuyện không chút suy nghĩ, điên cuồng phát tiết ra nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm.
Mẹ con cũng đã cách lòng!
Tôn Mỹ Hoa lòng đau như dao cắt, khóe mắt đỏ lên, cánh tay bà ta mềm nhũn, con dao rơi xuống đất, bà ta dùng sức đẩy Ninh Miễu lên phía trước: “Mau thả con trai tôi ra.”
Nghiêm Kiều cản không kịp, tức đến mức trợn tròn mắt.
Ninh Nhị lập tức ôm lấy em gái mình, hắn chạy nhanh như bay, chạy tới chỗ an toàn mới dừng bước lại.
Hai vợ chồng Ninh Hãn Hải và Ninh Tứ đều nhào qua, vây chặt lấy Ninh Miễu.
Lúc này, Ninh Yên mới cất dao đi, cô thả Nghiêm Hàn ra, Nghiêm Hàn mất hết sức lực ngã nhào trên mặt đất, cả người đều là máu, trong rất dọa người.
Nghiêm Ngọc Chiêu là một bác sĩ rất nổi tiếng, ông nhanh chóng chạy lên phía trước xử lý vết thương cho hắn, động tác vừa thành thạo vừa ổn định, cảnh vệ yên lặng đưa hộp cấp cứu cho ông.
Nghiêm Kiều thấy đã mất lợi thế, rất không cam lòng: “Ninh Yên, cô vô cớ đâm người khác, chờ ngồi tù đi.”
Ninh Yên bình tĩnh liếc cô một cái, ánh nhìn thản nhiên, vô tình, giống như một vị thần đang nhìn xuống nhân gian, Nghiêm Kiều bỗng nhiên run rẩy, không tự chủ được lui về sau mấy bước.
Ninh Nhìn thấy vết máu trên người mình, cô bỗng nhiên ôm ngực, cả người lung lay như sắp ngã xuống: “Á, toàn là máu, thật khó chịu.”
Nghiêm Lẫm bị doạ cho một trận, hắn vội vàng ôm lấy cô: “Tiểu Yên, em đừng dọa anh, em khó chịu chỗ nào?”
Ninh Yên yếu ớt, không chút sức lực ngã nhào vào lòng hắn, nước mắt cô chảy ròng ròng: “Em chịu đả kích nên đã tái phát bệnh tim rồi, em đau quá.”
Nghiêm Lẫm vội đến mức cả người toát mồ hôi: “Đừng sợ, đừng sợ, anh lập tức đưa em tới bệnh viện, em sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Hắn ôm lấy Ninh Yên lao ra ngoài, biến cố xảy ra lúc này khiến cho tất cả mọi người Ninh gia đều bị dọa sợ, đồng loạt đuổi theo.
Cả người Ninh Yêu đều là máu, khiến cho tất cả mọi người trên đường đều bị dọa sợ, đồng loạt né sang một bên.
Nghiêm Lẫm đặt Ninh Yên vào trong xe, vội vàng đạp chân ga, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là phải thật nhanh lên.
Đợi khi người Ninh gia đuổi tới, chỉ còn nhìn thấy đuôi xe, mọi người gấp đến mức xoay vòng vòng.
Chạy xe được một lát, người vốn đang nằm ở hàng ghế phía sau bỗng nhiên ngồi dậy: “Lái từ từ thôi, không cần vội, trở về khách sạn đi.”
“Trở về khách sạn cái gì chứ…” Nghiêm Lẫm bỗng nhiên phản ứng lại: “Tiểu Yên, em…”
Sắc mặt Ninh Yên hồng hào, gương mặt trong trẻo: “Em không sao.”
“Vậy em…” Nghiêm Lẫm sững sờ, xảy ra chuyện gì vậy? Cô giả bệnh?
“Dù sao cũng phải cho mọi người một bậc thang, để mọi người có thời gian bình tĩnh lại.” Ninh Yên lười biếng ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi: “Hơn nữa, em cũng đã tái phát bệnh tim rồi, sao mọi người có có thể nghĩ tới việc trách mắng em nữa? Có đúng không? Em đã yếu ớt không chịu nổi như vậy, còn mắng em, em sẽ bệnh không dậy nổi.”
Dù sao đi nữa cô cũng đã đâm người Nghiêm gia, cho dù ông nội Nghiêm không thích đứa cháu trai kia, nhưng ông lão cũng sẽ không vui khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Càng chưa nói tới Nghiêm Ngọc Chiêu, dù sao đó cũng là con trai của ông.
Cô hiểu rất rõ đạo lý thân sơ khác biệt.
Vì vậy, mọi người ghi hận cô cũng là điều rất bình thường, nếu lễ đính hôn bị hủy bỏ, cô cũng có thể thông cảm.