[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 949

Chương 949 -
Chương 949 -

Ninh Nhị xoa ngực, hắn cũng bị dọa sợ, tim còn đang đập thình thịch: “Con lo lắng cho chị cả, con ở lại cũng có thể giúp một tay.”

“Được rồi, nghe lời cha.” Ninh Hãn Hải nhìn sang Ninh Xuân Hoa vẫn đang duy trì vẻ mặt kỳ lạ ở bên cạnh: “Anh cả, em giao Dương Liễu và đám trẻ cho anh, anh giúp em chăm sóc bọn họ.”

“Yên tâm.” Ninh Xuân Hoa lập tức đồng ý, ông do dự một lát, sau đó mới ẩn ý nói một câu: “Em cũng không cần quá lo lắng.”

“Hả?” Nét mặt Ninh Hãn Hải nghi ngờ, do hỏi.

Ninh Xuân Hoa nhìn sang hai đứa con trai, ra hiệu bằng ánh mắt: “Hai đứa đưa mọi người đi trước, cha nói chuyện với A Hải vài câu.”

Chờ mọi người đi hết, Ninh Hãn Hải mới hỏi: “Anh cả, anh muốn nói chuyện gì?”

Gương mặt Ninh Xuân Hoa hiện lên vẻ hoài niệm: “Lần đầu tiên anh gặp Ninh Yên, lúc đó con bé mới 16 tuổi, mới bị điều xuống nông thôn. Lúc đó, con bé vẫn còn nhỏ, cười lên rất ngọt ngào, để lại ấn tượng sâu sắc với anh.”

“Dưới sự dẫn dắt của con bé, đại đội của chúng ta đã xây dựng hệ thống thuỷ điện quy mô nhỏ, cả thôn đều đã có điện, cũng đã có mặt gặt lúa cầm tay, mọi người đều cảm thấy con bé rất thông minh, đều rất tôn trọng con bé.”

“Nhưng đó cũng chỉ là tôn trọng mà thôi, là sự tôn trọng với người có văn hoá, chứ không phải tình yêu thương và sự kính phục phát ra từ nội tâm.”

Ninh Hãn Hải ngơ ngác, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời này? Ông đã nghe nói từ lâu rồi.

Ninh Xuân Hoa vẫn tiếp tục nói: “Năm đó, có người nhìn trúng xưởng đậu hũ của chúng ta, bọn chúng đưa một xe tải người tới, còn cầm theo súng tới cướp xưởng đậu hủ của chúng ta, còn ép chúng ta phải gả Anh Liên…”

Ninh Hãn Hải không hề biết chuyện này, không ai nói cho ông cả: “Sau đó thì sao?”

Ninh Xuân Hoa bật cười: “Lúc đó, thôn dân cũng bó tay không biết làm thế nào. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Ninh Yên đã ra mặt, con bé cầm dao lên khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, đối mặt với đám đạo tặc làm nhiều chuyện ác nhưng gương mắt con bé vẫn không đổi sắc, lập mưu đánh gục đám người kia.”

“Ninh Yên trí dũng song toàn, can đảm, thông minh hơn người, khiến cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, con bé cứ như thế từng bước một đi lên vị trí người nắm quyền. A Hải, anh thật sự rất hâm mộ em.”

Nói xong, ông vỗ bả vai của Ninh Hãn Hải, ung thung thong thả rời đi.

Ninh Hãn Hải ngây người nhìn bóng dáng của Ninh Xuân Hoa dần dần đi xa, tin tức mà ông biết được quá nhiều, lúc này, ông có hơi loạn.

Điều này cũng tức là, đây không phải lần đầu tiên Ninh Yên vung dao, lúc trước, trong tay đối phương còn có súng, không phải còn nguy hiểm hơn gấp 100 lần à?

Người như vậy sẽ có một trái tim rất mạnh mẽ, sao có thể chịu kích động tới mức bị bệnh được chứ? Đừng kể chuyện cười như thế.

Lúc này, ông mới nghĩ ra, từ đầu đến cuối, cả nhà Ninh Xuân Hoa đều rất bình tĩnh.

Bọn họ không phải bị doạ cho ngây người mà là đã sớm biết rõ mọi chuyện rồi đúng không?

Ông nhìn lên ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu, không khỏi ngẩng đầu lên cười khổ, nha đầu thối này.

Nghiêm gia, ông nội Nghiêm xoa ấn đường, gương mặt không dễ nhìn cho lắm.

Nghiêm Ngọc Xương ngồi đối diện ông lão, sắc mặt cũng không tốt.

Mai Lan bưng một bình trà táo đỏ kỷ tử đi vào, rót cho ông lão một ly trước: “Cha, chúng ta có nên tới bệnh viện thăm Ninh Yên không? Con bé như vậy rất khiến người khác lo lắng.”

Mặc dù dáng vẻ cầm dao đâm người khác của Ninh Yên rất doạ người, nhưng cô cũng bị bệnh rồi, ôi, món nợ này càng lúc càng loạn.

Khoé môi ông nội Nghiêm co rút, nhìn đi, mưu kế của tiểu hồ ly kia lại cao một bậc.

Cô vừa mới bị bệnh, chuyện lớn tới mức nào cũng bị gạc đi, vậy mà vẫn có người tin!

“Không cần để ý tới nó.”

Mai Lan thấy ông nội Nghiêm không vui, bà cũng rất thông cảm. Dù sao đi nữa vẫn là cháu trai ông lão bị đâm thành người máu ngay trước mặt mình.

Nếu không nhìn thấy thì không sao, tận mắt nhìn thấy đương nhiên sẽ có cảm giác rất khác.

Bà cẩn thận hỏi: “Vậy… có cần để con bé làm phù dâu trong hôn lễ ngày mai không?”

Bình Luận (0)
Comment