[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 950

Chương 950 -
Chương 950 -

Ông nội Nghiêm im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Lão đại, con là chủ nhà, con thấy thế nào?”

Nghiêm Ngọc Xương uống một hớp trà, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cha là người lớn nhất trong nhà, con nghe cha.”

Cút đi, ông nội Nghiêm trợn tròn mắt, đứa nào đứa nấy đều làm trò, trong bụng lắm chiêu trò, còn muốn giở chiêu trò với ông lão.

Nghiêm Ngọc Xương cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù nói rằng đây là chuyện của Nghiêm gia, nhưng nói cho cùng thì đây vẫn là nội chiến giữa nhánh hai Nghiêm gia.

Ông giúp ai cũng không thích hợp, vẫn nên trung lập thì hơn.

Em trai ông chắc chắn sẽ rất tức giận, sẽ giận chó đánh mèo, thế nhưng ông rất thích đứa cháu trai Nghiêm Lẫm này.

Ông nội Nghiêm càng thấy đau đầu: “Trấn áp chuyện này xuống, cha không muốn nghe bất cứ tin tức đồn đãi nào liên quan tới chuyện này.”

Lúc đó, không kịp xử lý hiện trường, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

“Đã cho người đi xử lý rồi.” Nghiêm Ngọc Xương cũng không muốn náo loạn đến mức tin tức lan truyền khắp thành phố, đây dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà.

Ông lão rất ghét Tôn Mỹ Hoa, cứ liên tục xuất hiện, giống như con hát trang điểm lên sân khấu.

“Ông nội.” Giọng của Nghiêm Lẫm truyền từ bên ngoài tới.

Nghiêm Ngọc Xương âm thầm thở phào một hơi: “A Lẫm tới rồi, Ninh Tên vẫn ổn chưa?”

Nghiêm Lẫm bước vào, hắn cởi áo khoác ra, lông mày nhíu lại, dáng vẻ lo lắng sốt ruột: “Uống thuốc xong là ổn rồi, vẫn đang nghỉ ngơi ở bệnh viện.”

Ông nội Nghiêm cười ha ha một tiếng, rất muốn mắng người.

“Lúc đâm dao vào người khác không phải rất mạnh mẽ à?”

Giả gì không giả, lại đi giả bị bệnh tim, ai tin tưởng lí do này chứ? Dù sao ông lão cũng không tin.

Nghiêm Lẫm nói chuyện rất hợp tình hợp lý: “Như ông nói, vậy chẳng lẽ trong lòng những vị anh hùng xả thân cứu người không sợ hãi à? Sợ thì sợ nhưng làm vẫn phải làm, đó là hai chuyện khác nhau.”

Ông nội Nghiêm không nhịn được gõ vào đầu cháu trai mình một cái: “Con bé còn có thể so sánh với bậc anh hùng à?”

“Tại sao lại không thể?” Suốt cả chặng đường, Nghiêm Lẫm đã nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào, xảy ra những chuyện như vậy, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên người Ninh Yên.

“Cô ấy đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, cung cấp việc làm cho nhiều người đến thế, sáng tạo nên rất nhiều tài sản cho xã hội, kiếm được rất nhiều ngoại tệ cho đất nước…”

Ông nội Nghiêm ném mạnh chiếc ly lên bàn: “Dừng, dừng, ông không muốn nghe cháu ca ngợi công lao của nó.”

“Em trai cháu thế nào rồi?”

Nghiêm Hàn đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, Nghiêm Ngọc Chiêu và hai mẹ con Tôn Mỹ Hoa đang ở lại chăm sóc hắn.

Nghiêm Lẫm không để ý nói: “Không biết, cháu không quan tâm.”

Hắn không có chút tình cảm nào với cả nhà đấy, cũng chẳng buồn để ý tới cha ruột của mình, ông nội Nghiêm đã biết rõ điều này từ lâu: “Cho dù thế nào, nó cũng là em trai cùng cha khác mẹ của cháu…”

Chưa đợi ông lão nói xong, Nghiêm Lẫm đã xụ mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông nội, huyết thống vốn quan trọng, nhưng cũng không phải quan trọng nhất. Cháu trước giờ không bao giờ quên chuyện ác mà hai mẹ con Tôn Mỹ Hoa đã làm ra, hành vi của bọn họ đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời này của cháu, ông còn trông chờ vào việc cháu xem nhưng đứa con bà ta sinh ra là em trai, em gái ruột của mình?”

“Cháu không hèn nhát tới mức đó, không giết chết bọn họ chính là việc làm nhân từ nhất của cháu.

Ông nội Nghiêm nhớ lại những chuyện trong quá khứ, trong lòng nghẹn lại: “Ông cũng vẫn nhớ, cho nên những năm nay ông đều xem như bọn chúng chưa thể tồn tại, thế nhưng vừa nãy, ông không nhịn được mà nghi ngờ có phải ông đã làm sai rồi không, có lẽ ông nên giáo dục bọn chúng cho thật tốt, vậy thì sẽ không dẫn đến nhiều phiền phức như vậy.”

Nói cho cùng, những người này cũng do tâm lý không cân bằng, cho nên mới muốn càng nhiều.

Nghiêm Lẫm cười lạnh một tiếng: “Ông nghĩ nhiều rồi, hỏng ngay từ rễ, có giáo dục thế nào cũng không có tác dụng.”

Bình Luận (0)
Comment