[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 973

Chương 973 -
Chương 973 -

"Đều là phụ nữ, đàn ông như cậu xen vào cuộc vui làm gì?” Bà cụ Quý nghiêng đầu nhìn Ninh Yên: "Sao nào? Không nể mặt?"

Ninh Yên không nói lời nào cầm lấy ly rượu từ tay Nghiêm Lẫm và uống một hơi cạn sạch, cô lật ngược cái ly lại để thể hiện sự tôn trọng: "Cháu làm trước để kính, còn bà cụ cứ tùy ý."

Tiếng hoan hô bốn phía vang lên, Nghiêm gia này không cưới lầm con dâu rồi, hào sảng rộng rãi, bố cục khác hẳn.

Nghiêm Lẫm lại lo lắng nhìn vợ mình, bình thường cô không uống nhiều, thích uống rượu nho nhà mình, vị ngọt ngào, không say.

Biểu hiện của Ninh Yên càng xuất sắc, bà cụ Quý càng cảm thấy khó chịu: "Ninh Yên, tôi hy vọng cô có thể làm rõ. Quý Bình nhà tôi..."

Bây giờ có phải là quá muộn để bù đắp không?

Nghiêm Lẫm có chút không vui, "Hôm nay là ngày cưới của chúng cháu, bà có thể đừng nhắc đến kẻ phá bĩnh được không? Bà cụ Quý đâu phải chỉ có một đứa cháu trai."

Cậy già lên mặt cũng phải có giới hạn, bà không biết tiến biết lui như vậy cũng thật là phiền phức, còn mang đến không ít hận thù cho Quý gia.

Vì một tên như Quý Bình, đáng giá sao?

Mặt bà cụ Quý do dự: "Tôi nhớ lúc nhỏ cậu và Quý Đồng cũng có quan hệ không tệ, tôi không biết Quý Đồng sẽ nghĩ gì nếu biết rằng người anh em tốt của mình lại không tôn trọng bà nội của mình như vậy."

Khi còn trẻ bà cũng là một người biết trái biết phải, nhưng khi lớn tuổi, tính tình lại càng kỳ lạ, bướng bỉnh và tự cho mình là trung tâm.

Nghiêm Lẫm và Quý Đồng lớn lên cùng nhau, nhưng mối quan hệ mấy năm nay lại trở nên xa cách, Quý Đồng có việc khong thể tham dự đám cưới nên đã tặng trước một món quà.

"Bà cụ Quý, muốn người khác tôn trọng mình thì đừng làm loạn, châm ngòi bất hòa, phá đám hôn lễ của người ta. Quý Bình là cháu trai của bà, vậy Quý Đồng không phải sao? Mấy năm nay cậu ấy dốc sức vất vả mà bà lại muốn hủy hoại danh tiếng của cậu ấy, cháu cũng thấy tội cho cháu trai của bà."

Hắn không phải là người sắc sảo, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của hắn, ai phá rối thì đều là kẻ thù của hắn.

Bà cứ gây chuyện hết lần này đến lần khác, coi mình là hoàng thái hậu thật à, tưởng không có ai dám xử lý bà sao?

Ông cụ Nghiêm thấy vậy đi tới nói: "Tôi đã gọi cho ông cụ Quý rồi, ông ấy sẽ đến ngay thôi, Nghiêm Lẫm, cháu cứ mời rượu đi."

Mặt bà cụ Quý thay đổi: "Ông cụ Nghiêm chúng ta đã là bạn bè mấy chục năm rồi, ông thương cháu trai của mình, hẳn là cũng hiểu được tôi thương cháu trai tôi thế nào..."

Bà chỉ muốn Ninh Yên giải thích và khôi phục danh tiếng cho cháu trai mình.

“Tôi thương cháu trai của mình, là vì tôi đã dạy dỗ nó thật tốt để nó trở thành người có ích cho đất nước.” Ông cụ Nghiêm cũng là người đâu ra đấy, xụ mặt nói thẳng: “Còn bà chỉ biết dung túng cho lỗi lầm của cháu trai mình, cho nên tôi không thể hiểu được."

Mặt bà cụ Quý đen lại, nhưng ông cụ Nghiêm không nể mặt bà thì bà cũng không thể làm gì.

Lúc ông cụ Quý đến, ông đặc biệt mang theo quà đã chuẩn bị kỹ càng trước rồi mới rước người về, trở về lại xảy ra một trận cãi vã lớn.

Nghiêm Lẫm và Ninh Yên mời rượu xong, vừa mệt vừa đói, lúc trở lại bàn ăn chỉ còn lại đồ ăn thừa, làm sao còn cảm giác thèm ăn nào?

Ninh Hãn Hải không biết từ đâu xuất hiện, bưng ra hai bát mì thịt heo xé: “Ăn trước đi.”

Hai người ăn ngấu nghiến, đặc biệt thơm ngon.

“Kết hôn mệt quá, cha, lúc chúng ta trở về đừng làm nữa được không.” Ninh Yên cho là ít nhất cũng phải 40 bàn, chỉ mời rượu thôi cũng đủ mệt rồi.

Ninh Hãn Hải không chút suy nghĩ từ chối: "Không được, tỉnh Hắc mới là địa bàn của con, chỉ nhận quà mà không mời người ta ăn gì thì xấu hổ lắm?"

Lúc cô kết hôn, chưa kể nhân viên có tặng quà hay không, nhưng thôn dân nhất định cũng sẽ đưa tới, đây là tục lệ rồi.

Ninh Yên mím môi, thôi được rồi.

Dương Liễu đi tới, vẻ mặt ngưng trọng: "Lúc nãy con có nhắc tới Vu Tinh Tinh, con bé sao vậy? Sao lại trở thành tù nhân rồi?"

Ninh Yên thờ ơ uống nước mì, "Không rõ lắm, chỉ nghe nói đã phạm tội.”

Bình Luận (0)
Comment