[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102: Không Dám Nghĩ

Chương 102: Không Dám Nghĩ Chương 102: Không Dám NghĩChương 102: Không Dám Nghĩ

Cái lý do này hình như còn tốt hơn ngất xiu đó!!

Còn Quý Tử Thư và thư ký Trần chứng kiến toàn bộ thao tác của Khương Tuệ thì đều lộ vẻ mặt không thể tin được.

Trần Huy 'Lãnh đạo, ngài như vậy là bất công quá mức. '

Quý Tử Thư 'Cha, con muốn hỏi cha một câu là người nào có thể đi ngủ trong vòng một giây không?

Có lễ là được người ta bế, trong lòng lại muốn ngủ lấy cớ, nên Khương Tuệ Ninh cũng thật sự ngủ thiếp đi, cũng không biết là được bế vào phòng từ lúc nào.

Chỉ biết khi cô vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường, mà vị trí thuộc về Quý Thần Nham ở trên giường đã trống rỗng.

Cô duỗi tay sờ soạng một chút, rất lạnh, phẳng phất không có ai ngủ ở đây vậy.

Xem ra Quý Thần Nham đã ra ngoài, như vậy có phải là cô đã tránh được một kiếp không?

Tâm trạng của Khương Tuệ Ninh rất tốt, vội vàng bò dậy nghênh đón một ngày mới. Lúc xuống lầu thì vừa hay gặp Quý Tử Thư vừa đeo vật nặng chạy 5 km trở vê.

Hai người vừa thấy mặt nhau, bầu không khí không thể nói là xấu hổ, chỉ có thể nói Khương Tuệ Ninh cảm nhận được lòng phẫn nộ của Quý Tử Thư.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hành động của mình thật sự không có nghĩa khí, nhưng mà từ xưa đều là đạo hữu chết cũng không chết bần đạo, cô đây cũng là không có cách nào.

So với hai người cùng bị phạt, chi bằng một người trốn thoát cũng được xem là lời.

"Tử Thư, sớm vậy."

"Tôi là rất sớm."

Khương Tuệ Ninh khẽ sờ cái mũi, không để ý lời trào phúng của cậu, vô cùng thân thiện nói: "Hôm nay có mặt trời à, Tử Thư, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, cậu muốn chơi hay là muốn ăn cái gì nào? Tôi mời khách."

Cô quyết định tốn chút tiền đền bù đắp vết thương trong lòng của Quý Tử Thư.

"Dì mời khách?" Quý Tử Thư híp mắt suy nghĩ chút gì đó rồi nói: "Được thôi."

Khương Tuệ Ninh vừa nhìn đã biết chắc chắn hôm nay thằng nhóc này sẽ cho mình đổ nhiều máu, đau lòng túi tiền của mình ba giây, nhưng mà cô vẫn quyết định thực hiện lời hứa, mục tiêu hôm nay là dỗ được Quý Tử Thư, miễn cho sau này cậu không còn tin mình là một người giữ lời hứa.

Dì Lưu nghe bọn họ nói muốn đi ra ngoài chơi thì dặn dò bọn họ vài câu,"Hai người phải về nhà sớm một chút đấy, hôm nay đồng chí Quý sẽ về nhà ăn cơm tối."

Khương Tuệ Ninh ước gì trở về ăn cơm, như vậy đỡ tốn tiền ăn một bữa cơm, nên không chút do dự trong trẻo trả lời: "Được."

"Cậu muốn chơi cái gì?" Khương Tuệ Ninh không biết hiện tại có thứ gì hay ho, nếu là ở đời sau thì cô sẽ trực tiếp dẫn cậu đi chơi gắp thú, như vậy cũng có thể chơi một ngày, chỉ là có hơi phí tiền.

Hiện tại cô cũng không biết có các hạng mục giải trí nào.

Quý Tử Thư thật sự không biết đi nơi nào chơi, nói nữa, thật ra cậu rất ít khi đi ra ngoài chơi, từ trước đến nay cha cậu vẫn luôn rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi dẫn cậu đi ra ngoài chơi, khi còn nhỏ cậu rất hâm mộ những bạn học khác vào cuối tuần là được cha mẹ dẫn đi công viên chơi.

Nghe bạn học nói bên trong có cầu thang trượt, bàn đu dây và còn có đường cáp treo dài...

Chỉ là hiện tại cậu đã trưởng thành rồi, hình như cũng không thích hợp đi chơi.

Khương Tuệ Ninh thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, suy nghĩ một chút, trong sách Quý Tử Thư là dì Lưu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chắc chắn dì Lưu cũng chỉ chăm sóc phần ăn no mặc ấm cho cậu mà thôi, còn về cảm xúc vui sướng thì tuyệt đối không có.

Ngay lập tức, cô có chút đồng tình Quý Tử Thư. Mặc dù khi còn nhỏ cha mẹ cô ly hôn, mẹ một mình dẫn theo cô và em trai, nhưng mẹ quan tâm chăm sóc cô và em trai rất chu đáo.

Lúc ấy điều kiện trong nhà không tốt, nhưng nhất định mẹ sẽ để dành hai phần tiền, chờ đến ngày sinh nhật của cô và em trai thì sẽ dẫn bọn họ đến công viên giải trí chơi, sau đó mua cho bọn họ một chiếc bánh kem sinh nhật thật xinh đẹp, đi ăn một bữa ở quán ăn mà ngày thường có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment