[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Đi Chơi

Chương 103: Đi Chơi Chương 103: Đi ChơiChương 103: Đi Chơi

Mẹ nói chỉ cần có bà ấy còn sống, đời này cô và em trai không thể thành đứa trẻ có nhiều tiền nhất, nhưng bà ấy hy vọng cô và em trai sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Sao sánh như vậy, cô cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc, cho nên cô quyết định dẫn Quý Tử Thư đi công viên.

Nghe mẹ nói ở niên đại này công viên sẽ có một ít thiết bị trò chơi đơn giản.

Dù sao hai người cũng coi như rất quen thuộc rồi, thích hợp đền bù một ít tuổi thơ thiếu sót của Quý Tử Thư cũng phù hợp với thân phận mẹ kế của cô.

"Chúng ta đi công viên đi."

Quý Tử Thư suy nghĩ một chút, nói: "Công viên có cái gì hay đâu, tôi đã trưởng thành rồi, mấy thứ đó chỉ dành cho những đứa nhóc chơi."

"Ai nói với cậu là những thứ đó là trẻ con chơi? Có rất nhiều người lớn cũng chơi, lại nói tiếp, cậu chỉ là vị thành niên mới mười lăm tuổi, có thể chơi." Khương Tuệ Ninh thầm nghĩ, ngày đó cậu và Tôn Thiến Thiến chơi bắn bi cũng rất hăng hái đó thôi?

Đương nhiên cô không nói ra, dù sau cũng phải chừa mặt mũi cho cậu.

Mặc dù Quý Tử Thư không nói chuyện, nhưng cậu cũng không có từ chối, đi xem, cũng không nhất định se chơi.

Công viên của Đông Thành ở khu phố phía bắc, đầu tiên là hai người ngồi xe buýt công cộng đi tới trung tâm thành phố rồi đổi qua chuyến xe khác đến khu phố phía bắc.

Xuống xe còn phải đi mấy trăm mét nữa mới đến công viên.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, lại là mùa đông cho nên trong công viên không có nhiều người lắm, nhưng vẫn có người dẫn theo con nhỏ tới chơi.

Hơn nữa công viên của Đông Thành thế nhưng nối liền với vườn bách thú, nhưng mà có một cánh cửa nhỏ nối tiếp.

Cho nên lúc mua vé có thể lựa chọn chỉ mua vé công viên hoặc cùng mua chung với vé vườn bách thú.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cũng đã đến rồi nên cô mua cả hai vé. Dù sao bây giờ cũng còn sớm, hôm nay phải cho Quý Tử Thư đã mới trở vê.

Đây là lần đầu tiên Quý Tử Thư vào công viên, nhìn những món đồ chơi ở nơi xa, giống như lời kể của bạn học lúc cậu còn nhỏ, chỉ là không lớn như trong tưởng tượng.

Trên cầu trượt có hai cậu bạn nhỏ, chỉ mới mấy tuổi, hai cậu nhóc nhìn thấy Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đi tới, cái đầu nho nhỏ chứa một câu hỏi rất lớn.

Nếu là biểu cảm có thể nói thì chắc sẽ nói là, là chúng ta chơi sai trò chơi rồi sao?

Khương Tuệ Ninh không quan tâm đến bọn họ, trực tiếp mời gọi Quý Tử Thư: "Tử Thư, đi lên thử xem."

Quý Tử Thư liên tục lắc đầu, có nhiều người như vậy, cậu sẽ không tranh giành cầu trượt với một đám nhóc mấy tuổi đâu.

"Cậu sợ à?" Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua cầu trượt cao khoảng chừng nửa tầng lầu. Lại nói tiếp, cô cũng không nhớ khi còn nhỏ mình chơi cầu trượt cao chừng nào, chỉ gặp được cầu trượt nhỏ hình phim hoạt hình của nhà trẻ thôi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cầu trượt cao như vậy.

Hơn nữa vẫn là cái loại rất đơn giản, một mặt là cầu thang, một mặt là cầu trượt thẳng tắp.

Cô định đi lên thử xem, hai cậu bạn nhỏ vốn đang ngồi trên cầu trượt nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi lên thì không biết phải làm cái gì bây giờ, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía mẹ đang chờ mình ở phía dưới.

Khương Tuệ Ninh nhìn qua bên đó, mẹ của cậu nhóc trông rất dịu dàng và hiền lành, cô nhiệt tình vẫy tay với cô ấy và nói: "Chị gì ơi, em chỉ chơi thử thôi, sẽ không đụng vào bạn nhỏ."

Người mẹ dịu dàng mỉm cười gật đầu, định hỗ trợ đưa con của mình xuống dưới trước.

"Không cần đâu, không cần đâu, có phải bọn họ sợ hãi không dám trượt không, để em ôm bọn họ trượt xuống dưới." cô nhìn hai quỷ nhỏ này rất lâu, cả buổi vẫn luôn ngồi ở phía trên, hoàn toàn không dám trượt xuống, chắc chắn là sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment